Vốn chỉ muốn gây khó khăn cho anh, không ngờ anh cư nhiên lại không sợ bẩn chút nào, phải biết rằng cứt của trẻ em mới đẻ rất khó giặt, cô cũng không muốn giặt những cái tã kia. "Giặt cho sạch sẽ một chút, không được qua loa tùy tiện đâu!" Sính Đình lớn tiếng nói, nhìn Mạc Thiên Kình đi vào phòng vệ sinh, trong chốc lát bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Sính Đình có chút xấu hổ nhìn Belle, bởi vì Belle giờ phút này cũng đang nhìn cô. "Belle, anh . . . . ." "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy anh ta sẽ làm rất tốt!" Không biết vì sao, anh ta cảm thấy người đàn ông này sẽ đem tã giặt sạch sẽ, không biết làm sao, ở trước mặt hắn anh ta hoàn toàn không có sức cạnh tranh **. Có lẽ ở trước mặt cô, anh ta căn bản không có cơ hội thắng, người đàn ông này mang đến một cảm giác quá khí phách để cho anh ta không tự chủ muốn lùi bước. Sính Đình liếc nhìn vào phòng vệ sinh tự hỏi? Mạc Thiên Kình sẽ giặt sạch những chiếc tã đó mà không ngại sao? Qua hơn nửa canh giờ, Mạc Thiên Kình cầm những chiếc tã đã được giặt sạch sẽ đi ra ngoài, Sính Đình thấy tã bẩn nay đã trắng tinh thì mắt liền trừng lớn như đèn lồng! Làm sao có thể như vậy, vốn đang đen thùi lùi toàn cứt hiện tại đã trắng sạch thơm tho làm cho cô không dám tin, làm sao anh lại làm được thật là quá lợi hại rồi! Các bác sĩ đều nói phân của trẻ sơ sinh là khó giặt nhất, thế mà anh có thể giặt sạch sẽ như vậy làm choco vô cùng bội phục. Mạc Thiên Kình vén tay áo lên cầm tã trong tay nhìn Sính Đình hỏi. "Sính Đình, tã này phơi ở đâu đây?" Sính Đình còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Belle chỉ lên trên sân thượng. "Có thể phơi trên sân thượng!" Mạc Thiên Kình đi ra ngoài, nhưng chỉ trong chốc lát liền trở lại, tay áo đã thả xuống, lại khôi phục khí thế của một thượng tướng đi vào trong nhà nói với Belle. "Anh có thể đi ra ngoài một chút không? Tôi muốn nõi chuyện riêng với cô ấy!" "Ok!" Belle nhìn Sính Đình một cái rồi gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài. Mạc Thiên Kình đi tới bên cạnh Sính Đình ngồi xuống, bế một đứa nhóc lên liền nói. "Sính Đình, anh muốn em cho anh một cơ hội để anh muốn thử cùng sống chung với con và em, nếu như mà anh không thể làm một người cha tốt, một người chồng tốt, thì any nguyện ý về sau sẽ không quấn lấy em nữa!" Mạc Thiên Kình lần này chỉ muốn cho mình và Sính Đình một cơ hội, nếu như không thể, cô có thể hoàn toàn buông tay anh ra. Anh tin tưởng, Sính Đình thích mình, mà anh cũng rất yêu cô , có lẽ giữa anh và Sính Đình có quá nhiều hiểu lầm cho nên mới khiến chuyện này đi đến mức này . "Anh nói thật chứ?" Thử sống chung nhưng trước kia chẳng phải cũng đã sống chung rồi sao? Chẳng lẽ hiện tại anh sẽ trở nên tốt hơn, trước kia, cô thừa nhận, anh là một người đàn ông không tệ, nhưng còn bây giờ, sau khi trải qua chuyện của Lam Thiến Thiến thì cô thật không dám tin! "Đương nhiên là thật, mới vừa rồi khi anh giặt tã cho con mặc dù cái đó rất bẩn, nhưng anh giặt rất vui vẻ, bởi vì đó là phân của con anh, coi như có thối đi chăng nữa thì anh cũng không cảm thấy bẩn!" Lời của Mạc Thiên Kình khiến cho lòng Sính Đình cảm thấy ấm áp, thiếu chút nữa liền mở miệng nói tha thứ cho anh! "Chẳng lẽ có như vậy mà em cũng không chịu đồng ý sao?" Mạc Thiên Kình có chút khó chịu, yêu cầu như thế cũng không phải là rất cao, tại sao cô lại không chịu đồng ý chứ! Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình ánh mắt có chút bi thương, không phải là cô không muốn đồng ý, chỉ là cô không biết khi bọn họ chung sống với nhau thì cô làm thế nào để đối mặt với anh đây. Nếu như cô vẫn hung hăng, tính tình thù hay nóng giận, muốn nổi giận liền nổi giận, muốn mắng liền mắng thì có thể hay không thể tiếp nhận cô, còn nếu như muốn cô dịu dàng đối với anh thì cô lại làm không được. "Tôi sẽ tạm thời để cho anh ở chỗ này, chờ đến khi đầy tháng con thì tôi sẽ cho anh đáp án." Như vậy mới có thể có câu trả lời tốt nhất, chắc chắn nhất, hiện tại cô đangở cữ nên có rất nhiều chuyện không thể làm được, điều duy nhất có thể làm chính là coi anh như bảo mẫu, chỉ là bảo mẫu cũng không thể làm tốt được như vậy. Mạc Thiên Kình nghe Sính Đình nói vậy trên gương mặt tuấn tú mang đầy vẻ mất mác dần trở nên tự tin hơn. "Em hãy yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng học để làm một người cha tốt, một người chồng tốt!" Mạc Thiên Kình son sắt nói. " Vậy về sau anh sẽ ngủ phòng bên ngoài kia!" Sính Đình dẫn Mạc Thiên Kình đi tới căn phòng kia, "Anh sẽ ngủ ở chỗ này, buổi tối khi bảo bảo muốn uống sữa thì anh phải đến, hơn nữa tã bảo bảo thải ra hay tắm rửa đều do anh phụ trách!" Sính Đình cúi đầu nói, che giấu tâm tình cùng nội tâm đang hốt hoảng của mình. "Có muốn anh nấu đồ cho em ăn hay không! Trong khi ở cữ phải ăn uống kiêng khem có như vậy thì sau này đối với thân thể mới tốt!" Sính Đình không ngờ Mạc Thiên Kình lại còn có thể biết nói ra những lời này, nếu như chỉ nói câu trước thì nhất định cô sẽ cho rằng anh đang nhạo báng mình. "Anh muốn làm gì thì cứ làm! Cái này tùy anh!" Sính Đình không nhìn anh, nhàn nhạt nói. Mạc Thiên Kình nhìn cô, hình như cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nếu như ăn thức ăn có quá nhiều dầu mỡ nhất định sẽ ngán, tuy vậy người đang ở cữ nên ăn cái gì thì anh lại hoàn toàn mù tịt. "Ừhm, em cứ cho con đi ngủ trước, anh đi loanh quanh nhìn một chút, để xem xem em nên ăn cái gì thì anh sẽ làm cho em ăn!" Mạc Thiên Kình dặn dò một tiếng, sau đó liền đến chỗ máy tính tìm hiểu thông tin mình cần Sính Đình nhìn anh thu hồi nội tâm đang cảm động lại, ai biết được có phải cô đã vui mừng quá sớm hay không cứ chờ đến tối nay xem một chút, có lẽ anh sẽ rất nhanh lộ ra bản tính của mình thôi. Nhìn hai đứa con đang nằm ở trên giường ôm chúng vào lòng, nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được Mạc Thiên Kình sau khi tìm hiểu cặn kẽ xong liền ra khỏi phòng, nhìn thấy Sính Đình đang nằm ở trên giường liền nói. "Anh đi mua chút đồ, rất nhanh sẽ quay trở lại!" Sính Đình không trả lời, tiếp tục giả vờ ngủ. Khi Mạc Thiên Kình đi xuống lầu, đã nhìn thấy đám người Lý Băng đang ngồi ở trên ghế sô pha Khi nhìn thấy Mạc Thiên Kình, liền liếc mắt nhìn trộm nhau. "Lý Băng, cô theo tôi đi mua một ít đồ, một lát nữa sẽ trở lại!" Lý Băng nhìn Mạc Thiên Kình rồi gật đầu một cái. "Ông nội, cháu đi một chút sẽ về!" Ngọc Kỳ Lân gật đầu mắt lạnh nhìn Mạc Thiên Kình, mặt của cậu ta không có chút gì thay đổi, căn bản cũng không nhìn ra được cậu ta đang nghĩ cái gì. Nhưng mà ông tin Sính Đình nhất định sẽ đem chuyện này xử lý tốt! Lý Băng đi theo Mạc Thiên Kình ra ngoài, Mạc Thiên Kình bảo cô lên xe, Lý Băng liếc nhìn Mạc Thiên Kình, tò mò nhìn chiếc xe mới trước mắt mình. "Anh mới mua xe à!" Lại là Bugatti Veyron nữa chứ. "Ừhm!" Mạc Thiên Kình ngồi lên xe, Lý Băng vừa lên xe liền nghe thấy Mạc Thiên Kình hỏi. " Đứa nhỏ trong bụng cô là của Diệp Duệ?" Lý Băng bị anh hỏi sợ hết hồn, mặt hốt hoảng che giấu. "Anh đang nói cái gì vậy, đưa bé trong bụng tôi sao có thể là của Diệp Duệ được" Anh có thể không thông minh như vậy được không, cái gì cũng bi, thế này thì không phải Diệp Duệ cũng nhanh chóng biết được hay sao? Không được,cô không thể để cho Diệp Duệ biết được. Mạc Thiên Kình nhìn cô nhàn nhạt cười. "Cô không phải lo lắng, vợ chưa cưới của Diệp Duệ đã bị bắt, cô và anh ta có thể ở cùng nhau!" Lý Băng nghe anh nói vậy càng thêm hoảng loạn: "Anh nói cái gì vậy, tôi căn bản cũng không sống chung với anh ta." "Cái gì! Nhưng tôi đã nói cho anh ta biết cô ở nơi này rồi !" Mạc Thiên Kình không nghĩ tới lần này cư nhiên mình lại mang đến trở ngại như thế! !