Nghe thấy Tô Vân Thiên tựa hồ còn muốn tiếp tục nói, Lộ Nam mắt lạnh nhìn qua.
Tô Vân Thiên bị dọa sợ, ông ta lập tức im lặng.
Tô Bắc cười lạnh.
Còn nhà mình, tính tình đại tiểu thư!
Người cha đại nhân thân ái của cô, đây lại là đang hát tuồng nào?
Muốn nói cho Lộ Nam biết, đến tột cùng tính tình của mình ở nhà lớn bao nhiêu sao?
Buồn cười, cô ở trong nhà này ngây người chưa đến hai năm, huống hồ, bọn họ đã cho cô quyền lợi phát giận lúc nào.
Tô Bắc nghẹn tức giận ở trong lòng, không chỗ phát tiết.
Lộ Nam ngồi ở bên người cô, vốn dĩ muốn giải thích.
Nhưng cuối cùng anh nghĩ nghĩ, lại thay đổi chú ý!
Nếu nhà họ Tô muốn Tô Bắc khó chịu, vậy anh không cho bọn họ một phần đại lễ thì làm sao được!
Tô Vân Thiên nhìn bầu không khí giữa Tô Bắc và Lộ Nam, trong lòng ẩn ẩn mừng thầm.
Hiện tại Tiểu Noãn còn chưa có xuống lầu, có phải đã thành công không.
Bọn họ ngồi ở phòng khách đợi khoảng mười phút, Tô Noãn mới uốn éo lay động dáng người xuống lầu.
Cô ta trực tiếp ngồi ở bên kia của Lộ Nam, ánh mắt si mê nhìn Lộ Nam, mặt mang thẹn thùng.
Nhưng mở miệng lại nói chuyện với Tô Bắc: “Chị, vừa rồi chị thật sự nhìn lầm rồi, anh rể và em đều không có làm gì……”
Ngữ khí của cô ta ý vị thâm trường, khiến người mơ màng.
Tô Bắc có chút ác hàn.
Cô vẫn là có chút hiểu biết tính cách Lộ Nam, không có khả năng bụng đói ăn quàng đến thật sự làm gì Tô Noãn.
Nhưng bộ dáng này của Tô Noãn, giống như ước gì bị Lộ Nam thu.
Thật làm cô ghê tởm!
Cô cảm thấy, chính mình thật là không thể tiếp tục ở đây thêm một phút.
Cũng may Tô Noãn mới vừa nói xong, Vân Cẩm liền đi ra từ trong phòng bếp.
Bà ta cười nói: “Tiểu Noãn, Bắc Bắc, ăn cơm, các con và Lộ Nam nhanh lại đây ăn cơm!”
Tô Bắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc không cần lại cảm thụ bầu không khí như vậy.
Cô đứng dậy đi về phía nhà ăn.
Lộ Nam diện vô biểu tình theo sau.
Lúc ăn cơm, Tô Bắc ngồi ở bên cạnh Lộ Nam, Tô Noãn dựa sát Lộ Nam, ngồi ở bên kia của anh.
Tô Bắc đột nhiên liền cảm thấy có chút ăn đến vô vị.
Tô Noãn đây là muốn làm gì? Tám đời chưa thấy qua đàn ông sao?
Vội vàng đoạt đàn ông của mình như vậy!
Lộ Nam đã sớm cảm giác được Tô Bắc không kiên nhẫn.
Anh đột nhiên mở miệng nói: “Ba mẹ!”
Hai chữ ba mẹ trong miệng anh lập tức làm Tô Vân Thiên và Vân Cẩm thụ sủng nhược kinh, hai người liên tục đáp: “Ai ai!”
Lộ Nam tiếp tục nói: “Hôm nay con là lần đầu tiên về nhà, con luôn cảm thấy, chính mình mang quà hơi thiếu!”
Anh còn chưa nói xong, Tô Vân Thiên đã cười nói: “Con khách khí rồi, nói gì vậy!”
Lộ Nam nhìn ông ta một cái, nói tiếp: “Hiện tại, con còn muốn tặng cho các người một phần đại lễ!”
Lộ Nam nói xong, liền lấy điện thoại ra.
Trái tim Tô Vân Thiên lập tức nhấc lên.Ông ta khẩn trương nhìn Lộ Nam, anh lấy di động ra muốn cho chính mình đại lễ, chẳng lẽ là muốn chuyển khoản cho mình, hiếu kính ông?
Tô Vân Thiên lập tức cười không khép miệng được.
Nhưng mà sau khi di động Lộ Nam phát ra âm thanh, ông ta rốt cuộc không cười nổi nữa.
Di động Lộ Nam rõ ràng là phát một đoạn ghi âm, hơn nữa, còn là ghi âm của Tô Noãn và anh.
Nghe thấy Tô Noãn õng ẹo nói “Anh muốn em đi!”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
121 chương
78 chương
10 chương
13 chương
11 chương
14 chương
501 chương
10 chương
306 chương