Tô Bắc kéo kéo khóe miệng: “Được rồi, vậy ngày mai tôi xong việc sẽ gọi điện thoại cho anh!” Lộ Nam “ừ” một tiếng. “Như vậy đi, đi ngủ sớm một chút!” Lộ Nam xoay người, mới vừa đi hai bước. Tô Bắc lại hô một tiếng. “Lộ Nam!” Lộ Nam có chút vô ngữ, anh xoay người, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Bắc. “Lại làm sao?” Tô Bắc rụt rụt bả vai. Cô vô tội nhìn Lộ Nam nói: “Cái kia…… Tôi không có số điện thoại của anh!” Lộ Nam bất đắc dĩ thở dài, tức giận nhìn cô: “Di động!” “A!” Tô Bắc ngây ngẩn cả người, anh muốn di động của cô làm gì. Lộ Nam đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Anh bất đắc dĩ nhìn Tô Bắc: “Tôi lưu số điện thoại cho cô, di động đâu!” Tô Bắc lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là muốn lưu số cho mình! Cô vội vàng xoay người đi qua, cầm lấy di động từ trên giường của mình, đưa cho Lộ Nam. Lộ Nam cầm di động, nhanh chóng nhập số di động vào. Tô Bắc mắt sắc nhìn thấy, sau khi anh nhập số xong, tựa hồ còn làm gì đó. Chẳng qua, tốc độ Lộ Nam thực mau. Tô Bắc còn chưa kịp nói cái gì, anh đã trả điện thoại lại cho cô. Lộ Nam đi rồi, Tô Bắc nhìn chằm chằm di động một lúc lâu, cũng không có nhìn ra đến tột cùng Lộ Nam làm cái gì. Cô nhàm chán ném điện thoại di động sang ở một bên. Sau đó, nặng nề ngủ đi. Hôm sau. Sáng sớm Tô Bắc thức dậy, đã ngửi được mùi thơm nồng đậm trong nhà. Cô dẩu miệng, dùng sức ngửi, đi theo phương hướng mùi hương. Nhìn bánh bao và cháo thịt nạc trứng muối trên bàn cơm, khẩu vị Tô Bắc lập tức mở rộng ra. Cô mới vừa duỗi tay, muốn bắt lấy một cái bánh bao, đã bị một bàn tay to đột nhiên vỗ một cái. Tô Bắc sợ tới mức nhanh chóng rụt tay về. Cô tức giận trừng mắt nhìn Lộ Nam, một đôi mắt trừng đến thật lớn: “Anh làm gì! Tôi ăn cái bánh bao thôi, anh có cần như vậy không?” Lộ Nam ghét bỏ nhìn cô: “Cô rửa mặt đánh răng chưa?” Tô Bắc thè lưỡi, mùi hương thật sự quá mê người. Vừa rồi cô không có nhịn được, đều quên chính mình còn chưa có rửa mặt. Cô bằng tốc độ nhanh nhất, vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lộ Nam nhìn bóng dáng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc ăn sáng. Lộ Nam thuận miệng hỏi: “Hôm nay các người hẹn nói chuyện lúc mấy giờ?” Tô Bắc bị câu hỏi của Lộ Nam dọa sợ. Cô vừa vặn đang uống một ngụm cháo, trực tiếp nghẹn ở trong cổ họng, ho khan một tiếng. Cô cho rằng, Lộ Nam là sẽ không quan tâm những việc này. Cô hẹn nói chuyện lúc hai giờ chiều, chẳng qua buổi sáng, cô cũng tính toán đi ra ngoài, bồi Tô Hàn. Ai ngờ, Lộ Nam sẽ hỏi như vậy. Trong đầu cô xuất hiện một hình ảnh thiên nhân giao chiến, đến tột cùng là nói dối, hay là khai báo đúng sự thật? Không được, nói thật, Lộ Nam sẽ biết sự tồn tại của Tô Hàn. Tuy rằng nói hôn nhân này, đối với Lộ Nam mà nói, chỉ có tác dụng là một tấm mộc. Nhưng cô lại không phải cực kỳ hiểu biết Lộ Nam. Chẳng may anh ta lòng dạ hẹp hòi, không thể chịu đựng đứa nhỏ thì sao? Thôi, vẫn là gạt đi! Tô Bắc duỗi tay che miệng lại, ngừng ho khan. Cô ngẩng đầu lên, liền đón nhận vẻ mặt ghét bỏ của Lộ Nam. Khóe miệng Tô Bắc giật giật. Được rồi, chính mình bị ghét bỏ trần trụi. Cô cười gượng hai tiếng: “Ngượng ngùng, vừa rồi bị sặc tới rồi!” Lộ Nam mặt vô biểu tình nhìn cô, chờ lời tiếp theo của cô.