Tô Bắc cười gượng một tiếng, tươi cười trên mặt cô lớn hơn nữa.
Nhưng cười cũng càng giả.
“Chị biết, Tây Tây khẳng định ngượng ngùng nói, không sao, về sau chị dâu thấy đồ thích hợp với em, khẳng định sẽ mang đến cho em, Tây Tây lớn lên xinh đẹp như vậy, sao có thể không trang điểm thật đẹp chứ!”
Tô Bắc nói xong, chính mình thiếu chút nữa nhịn không được ói ra.
Thật là muốn mệnh, cô chưa từng nói qua lời ghê tởm buồn nôn như vậy.
Đây xem như xưa nay chưa từng có.
Khóe miệng Lộ Tây Tây hơi giơ lên.
“Chị dâu suy nghĩ nhiều, Tây Tây không có ngượng ngùng, chúng ta là người một nhà, chẳng qua, vẫn là cảm ơn chị dâu khen ngợi!”
Tô Bắc kéo miệng cười gượng.
Cô ngoại trừ cười, không biết chính mình còn có thể làm gì.
Nói thật, lời này, cô thiệt tình không tiếp nổi nữa.
Cô càng không phải cao thủ tìm đề tài, liền giương mắt nhìn như vậy đi.
Không có biện pháp, ai bảo Lộ Nam ném lại một mình cô!
Tô Bắc cho rằng, trường hợp sẽ cứng đờ như vậy.
Nhưng cô không nghĩ tới lão phu nhân lại lên tiếng.
Mục Niệm Ảnh không nóng không lạnh nhìn Tô Bắc.
“Tô Bắc…… Đúng không!”
Tô Bắc gật gật đầu, trong lòng đã xem thường vô số lần.
Còn Tô Bắc đúng không!
Cô cũng không tin, một lão phu nhân khôn khéo như vậy, sẽ không nhớ được tên của mình.
Cố ý làm khó dễ cô đúng không!
Cô không sợ!
Tô Bắc giống như là một con gà chọi, nhìn phương hướng phòng bếp một cái, càng thêm ý chí chiến đấu sục sôi.
Cô tươi cười ngọt đều sắp có thể nặn ra mật ong.
Chị đây tốt xấu gì cũng lăn lộn ở giới giải trí!
Không ăn qua thịt heo, còn chưa thấy qua heo chạy sao!
Diễn kịch sao, ai sợ ai!
“Bà nội, đúng vậy, cháu tên Tô Bắc, người gọi cháu Tiểu Bắc là được!”
Nghe giọng nói làm nũng của mình, Tô Bắc thiếu chút nữa buồn nôn.
Cô nói với chính mình, giờ còn chưa có ăn cơm đâu, ngàn vạn không thể ói ra.
Mục Niệm Ảnh cười lạnh một tiếng.
“Ngày thường cô chính là câu dẫn Tiểu Nam như vậy, mới làm nó nhiều ngày như vậy cũng không trở về nhà!”
Tô Bắc lập tức khóc không ra nước mắt.
Cái gì gọi là cô câu dẫn Lộ Nam, nếu cô có thể phát ra giọng nói như vậy với Lộ Nam.
Cô dứt khoát trực tiếp đâm tường đi.
Cô xem như đã nhìn ra, lão phu nhân này, đêm nay là tìm việc cho cô!
Một khi đã như vậy, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, cô tiếp là được.
Cô làm bộ làm tịch duỗi tay, che miệng cười nói.
“Bà nội, xem người nói cái gì kìa, cháu và Lộ Nam là vợ chồng, câu dẫn hay không câu dẫn cái gì, rất đồi phong bại tục!”
Tô Bắc nói năng nhẹ nhàng, bốn lạng đẩy ngàn cân, phản bác lại lời Mục Niệm Ảnh.
Sắc mặt Mục Niệm Ảnh lập tức trở nên khó coi.
Bà ta hoàn toàn lạnh mặt.
“Như thế nào, cháu dâu, ta còn nói không đúng sao, cô không kêu Tiểu Nam về nhà nhiều một chút, xúi giục nó vẫn luôn ở bên ngoài, cô nói, rốt cuộc cô có rắp tâm gì!”
Tô Bắc oan uổng.
Cô thật lòng cảm thấy, chính mình thật sự là quá vô tội.
Cô muốn ở bên ngoài, nhưng Lộ Nam có trở về nhà hay không, đây sao là chuyện cô có thể khống chế?
Cô lập tức thay đổi biểu tình, biểu tình kia phải gọi là u oán ủy khuất.
“Bà nội, bà nói gì vậy, cháu làm sao dám có loại suy nghĩ này, Lộ Nam anh ấy thật là bận rộn công việc, người có chủ kiến như anh ấy, sao sẽ bị một người phụ nữ như cháu xúi giục, người thật sự suy nghĩ nhiều!”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
121 chương
78 chương
10 chương
13 chương
11 chương
14 chương
501 chương
10 chương
306 chương