Kết quả, cô mới vừa đi hai bước, liền nghe thấy một tiếng nói quen thuộc.
“Tô Bắc, sớm!”
Tô Bắc sợ tới mức, thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất.
Cô cứng đờ xoay người, chậm rãi quay đầu lại, không thể tưởng tượng nhìn Lộ Nam.
“Anh còn chưa đi sao!”
Lộ Nam nhàn nhạt nhướng mày.
“Tôi chưa đi, rất kỳ quái sao?”
Tô Bắc nuốt nước miếng, được rồi, anh ta đi hay chưa, đúng là không liên quan đến cô.
Chẳng qua, sau chuyện tối hôm qua, cô sợ hãi sáng sớm gặp mặt, thật sự quá mức xấu hổ.
Cho nên, cô cố ý đi muộn một lát.
Không nghĩ tới, Lộ Nam luôn luôn đi sớm, hôm nay lại phá lệ không đi.
Cô cười gượng một tiếng.
“Không kỳ quái!”
Lộ Nam lạnh lạnh nhìn cô một cái.
“Tới ăn sáng đi!”
Anh tựa hồ đã lựa chọn tính quên mất chuyện tối qua.
Tô Bắc nghĩ nghĩ, nếu anh đã coi như không có gì phát sinh, cô cần gì phải tự tìm phiền não!
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng đi lên trước, nhìn xem bữa sáng ăn cái gì.
Nhìn đồ ăn kèm và cháo trên bàn cơm, Tô Bắc nuốt một ngụm nước miếng.
Cô cười nhìn về phía Lộ Nam.
“Anh mua?”
Lộ Nam ghét bỏ nhìn cô.
“Thứ này, còn cần mua? Lại nói, mua đồ vật, có sạch sẽ vệ sinh như vậy sao?”
Tô Bắc kinh ngạc đến cằm đều rơi xuống.
“Nói như vậy! Là anh làm!”
Lộ Nam đắc ý nhướng mày, như nhị đại gia mở miệng.
“Ừ! Cho cô một cơ hội, nếm thử!”
Tô Bắc nhìn anh một cái.
Nghĩ thầm, bữa sáng miễn phí, không ăn uổng phí!
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng kéo ghế dựa qua, ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Cô uống trước một ngụm cháo, lập tức sợ ngây người.
Cháo ăn ngon như vậy, thật là Lộ Nam làm sao?
Lộ Nam thấy biểu tình khiếp sợ của cô, càng thêm đắc ý.
Anh vui vẻ thoải mái ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng.
Tô Bắc lấy lại tinh thần, nhanh chóng ăn.
Hai người ăn sáng dùng chưa đến mười phút.
Tô Bắc thật sự không muốn nói lời trái lương tâm.
Hương vị bữa sáng này, thật sự là quá tuyệt vời.
Khiến cô giống như tám đời chưa ăn cơm, ăn ngấu nghiến!
Chẳng qua, ở trước mặt Lộ Nam, cô cũng không cần phải chú ý hình tượng linh tinh.
Cơm nước xong, Tô Bắc lấy túi xách từ trên sô pha, liền tính toán đi làm.
Từ khi bắt đầu ăn cơm, Lộ Nam vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên mở miệng gọi một tiếng.
“Tô Bắc!”
Tô Bắc ngẩn người, miễn cưỡng xoay người.
Rốt cuộc, ăn ké cũng chột dạ nha!
“Làm sao vậy?” Cô cười tủm tỉm nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam đại phát từ bi nói.
“Nếu về sau chúng ta đi làm cùng một công ty, tôi có thể miễn cưỡng, đưa cô một đoạn, chỉ cần cô không nói bậy ở công ty!”
Tô Bắc kéo kéo miệng.
“Nói bậy? Anh yên tâm đi, sẽ không! Tôi không thời gian rỗi kia!”
Lộ Nam gật gật đầu.
“Vậy đi thôi!”
Tô Bắc nghĩ nghĩ, đi theo.
Dù sao giống như Lộ Nam nói, đều là đi làm ở một công ty, cô như thế nào cũng phải đi, liền nhân tiện ngồi xe Lộ Nam đi thôi.
Cô cũng không có làm ra vẻ như vậy, thế nào cũng phải gọi taxi, lại không ngồi xe miễn phí.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Bắc, khóe miệng Lộ Nam hơi giơ lên.
Trải qua chuyện đêm qua, Tô Bắc thuận lông hơn nhiều!
Sáng hôm nay nói chuyện, cũng không có giương nanh múa vuốt, đây là một hiện tượng tốt!
Sau khi lên xe, Tô Bắc nhịn không được cảm thán.
Rốt cuộc cũng là nhà tư bản, ghế xe này, ngồi lên thật là thoải mái!
Tô Bắc thích ý nhắm mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
121 chương
78 chương
10 chương
13 chương
11 chương
14 chương
501 chương
10 chương
306 chương