Chương 2 : Ba ngày sau, tại sân bay Tân Sơn Nhất, cô và nó đang ngồi ăn kem ngon lành thì đột nhiên: - Ê Hương! Người đó không phải giám đốc sao? - Where? - Đó!! Ở đó kìa! - Ừh! Ông ấy tới đây làm gì? Nhìn bộ dạng của ông ấy kìa, hay là đang tìm tụi mình. - Cô vẫn thản nhiên mà ăn kem. - Không biết , để tui thử gọi! – Nó nói - Giám đốc ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii? Bỗng nhiên , tất cả mọi người quay người lại nhìn nó, giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy a. Nó xấu hổ, cúi mặt xuống khiến cho cô bật cười: - Ha ha! Cho chừa cái tật lanh chanh? - Kệ tui~ vô duyên! - Hứ! Có lòng nhắc nhở mà không biết nghe! Bộ bà chưa từng nghe câu: “ Không biết thì dựa cột mà nghe, cứ nói le te,người ta đấm cho vỡ mồm “ a. Bà cứ như vậy, sau này ế nha. - Ế cái đầu bà. Không nhìn lại mình đi ,bà cũng đã có ai đâu mà nói tui. Hứ!~ Tui xinh đẹp trắng trẻo thế này, cho dù muốn cũng không ế được. Bù lại , bà nha, làm ơn đi, kiếm nhanh một thằng kìa. Ha ha- Na đánh nó một phát vào đầu nhỏ Hương. - Kệ tui, tui mới có 19. Yêu làm gì sớm, rắc rối. - Haiz, bó tay bà luôn. Hai đứa nó mãi mê tranh cãi mà không hề hay biết một người đàn ông đã đi đến bên cạnh họ. Lúc này, Hương nhìn phía sau thì hết hồn, nhỏ Na thấy vậy liền quay người lại thì giật mình, lên tiếng: - Giám đốc a, ngài nên nói trước cho em một tiếng nha! Không có ngày em bị hù cho đứng tim nha! Lúc đó ngài phải trả tiền viện phí nha!! - Ha ha, đâu phải tại ta. Tại các cháu cứ mãi mê nói chuyện, ông không tiện lên tiếng thôi.- Ông gãi đầu. Ông nhìn hai người con gái trước mặt. Ba mẹ của hai đứa nó gửi gắm cho ông, nếu không phải là người quen, ông đã không phải như bây giờ. Haiz. Nhưng may là hai đứa nó cũng không quậy lắm, lại rất hiểu biết trong việc kinh doanh. Con bé Hương thì giỏi về giao tiếp, kinh doanh, còn con bé Na lại rất giỏi vi tính, cho hai đứa nó vào công ty ông làm việc, cũng không bị lỗ chút nào a. Dự án lần trước của hai đứa nó rất tốt, cũng nhờ đó mà ông đã trả được số tiền mà công ty đang nợ ngân hàng. Thấy ông dường như đang suy nghĩ cái gì đó,Hương lên tiếng: -Giám đốc, ông có phải đến tìm bọn em không, có chuyện gì a? Nghe thấy cô nói, ông tạm thời dứt khỏi suy nghĩ của mình. Sau đó quay lại nhìn hai đứa nó, cười cười: - À! Ta đến để nói cho hai cháu biết, dự án mà ta giao cho hai cháu đã có người làm rồi, các cháu không cần phải làm nữa@ - Gì? Vậy là tụi cháu không được đi nữa sao giám đốc!- Nhỏ Na nhăn mặt, bĩu môi. Cô đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyến đi này nha. - Không, hai cháu vẫn được đi. Tuy là dự án đó đã làm xong nhưng vé và phòng đã đặt sẵn. Coi như công ty thưởng cho các cháu về dự án lần trước, dự án đó đã giúp đỡ công ty rất nhiều. - Hử? Nhưng giám đốc, công ty đã thưởng cho chúng cháu rồi nha - Ha ha, đúng là đã thưởng, nhưng mà chuyến đi này cũng là để cho các cháu học hỏi một chút để sau này có thể làm quen dần khi phải đi công tác xa. Ngoài ra, ở khách sạn đó, mấy ngày sau còn có một buổi giao lưu giữa các công ty lớn nhỏ, ông cho hai cháu đi vì tin vào thực lực của hai cháu. Hơn nữa , cũng như là cho các cháu nghỉ hè, vào năm sẽ làm việc tất bật, không có thời gian nghỉ, các cháu còn phải đi học nữa mà. À! Ông quen biết với gia đình Na, nhưng cũng là bạn thân của ông Hương, nên hai cháu cứ gọi ta là ông cũng được.Dù sao ta cũng không có cháu gái nha. - Oh! Cái đó thì không thành vấn đề! Hjhj, đúng không Hương! – Nhỏ Na hí hởn, có giám đốc hậu thuẫn, sau này dễ dàng tung hoành hơn nha. - Ừh! Vâng ạ! Dù sao cháu cũng đang cẩn một người ông nuôi, vậy thì tiện thể tiếp nhận nha.- Hương nhí nhảnh nói khiến cho cả 3 cùng bật cười1 Ngay lúc này, thông báo trong sân bay vang lên. Ông liền quay sang hai đứa nó,rút ra hai cái thẻ: - Chuẩn bị bay rồi! Các cháu vào trong đi! Đây là thẻ tín dụng của các cháu, trong đó đã có tiền lương tháng này rồi. Các cháu khi tới Đài Loan thì đổi tiền rồi xài. Thẻ tín dụng. woa không phải nằm mơ chứ. Cô và Na nhìn nhau, sau đó chạy lại ôm ông : - Woa! Ông à ~ Ông thật tuyệt nha! Hjhj Hai đứa nó hí hửng. - Ha ha, ta biết là các cháu sẽ thích mà! Thôi các cháu vào đi , không thì trễ đấy. - Dạ! Chúng cháu chào ông ạ!- Vừa nhận được thứ mình mong muốn , hai đứa nó trở nên lễ phép hơn thường ngày. - ừh! Các cháu đi đi! Công ty có việc,ông phải về trước. - Dạ! Ông đi thong thả! Bóng dáng ông vừa khuất, hai cô nhảy tưng tưng như con điên khiến cho mọi người bu vào một đoàn nhìn. Hai đứa nó đỏ mặt, liền vội vàng xách hành lí chạy vào trong , cũng may kịp lúc, máy bay vẫn chưa cất cánh. Cất xong hành lí, hai đứa nó ngồi tám một chút, sau đó mạnh ai nấy ngủ, đánh một giấc không biết trời trăng gì nữa.