Vợ yêu của tổng tài " mộ vi lan - phó hàn tranh"

Chương 252 : Đánh thức ý thức ngủ say của anh 2

Khi Phó Hiệu tỉnh dậy, đã là ba giờ sáng. Anh ta vừa tình, muốn cử động cánh tay nhưng lại phát hiện tay anh ta bị một bàn tay nhỏ mềm mại năm chặt. Anh ta khẽ nhíu mày Anh ta nhìn xuống, một cô gái đang nằm ngủ cạnh giường. Phó Hiệu thấy cô nắm chặt tay anh ta, anh ta định gỡ tay cô ra, nhưng Mộ Vĩ Lan ngủ không say giấc và cô đã bị đánh thức. "Hàn Tranh?" Vừa tình dậy, giọng nói của cô khàn khàn và nặng ne. Cô ngây người nhìn người đàn ông trên giường bệnh một lúc lâu, tia sáng trong mắt cũng dần dần mờ di. Người trước mặt có hiện giờ vẫn là Phó Hiệu Hiệu Phó Hàn Tranh sẽ không bao giờ dùng ánh mắt xa lạ và lạnh lùng để nhìn có như vậy. Mô Vị Lan buông tay anh ra và hỏi: “Anh còn chỗ nào không thoải mái không? Em đi gọi bác sĩ Giang đến đây. Phó Hiệu lạnh lùng nói: "Bác sĩ Glang mà cô nói dùng thuốc mê khiến tôi ngất xỉu rồi đem tôi tới đây, cô nghĩ tôi sẽ tin anh ta sao?" Mộ Vị Lan cau mày: "Là do anh không hợp tác, bác sĩ Giang mới. “Tại sao tôi phải hợp tác với các người Hợp tác giúp các người tìm lại Phó Hàn Tranh?" Mặc dù Phó Hiệu là nhân cách thứ ba của Phó Hàn Tranh, nhưng tính cách khác hoàn toàn so với Phó Hàn Tranh. Tuy thường ngày Phó Hàn Tranh lạnh lùng, nhưng anh không đến mức như Phó Hiệu. phó Hiệu, bây giờ anh phải tiếp nhận trị liệu, chỉ có bác sĩ Giang mới có thể giúp anh." "Tại sao tôi phải tiếp nhận trị liệu?" Mộ Vị Lan nhất thời không nói nên lời, bây giờ có vẫn không thể nói cho Phó Hiểu biết, anh ta chỉ là ý thức nhân cách thứ ba xuất hiện sau khi Phó Hàn Tranh bị tách rời nhân cách. Nếu Phó Hiệu biết chuyện này, anh ta chắc chắn sẽ không hơn tác điều trị và càng không để Hàn Tranh quay lại. Thấy Mộ Vì Lan không nói gì, Phó Hiệu lật chăn ra và xuống giường, sau đó đeo giày và định rời đi. Mộ Vị Lan chặn đường anh ta: “Anh không được di!" "Tại sao tôi không được rời đi? Hay là các người muốn giam giữ tôi phi pháp?" Phó Hiếu gạt cánh ta của cô ra, bước ngang qua cô và không thèm liếc nhìn cô một cái. Mặc dù Mộ Vi Lan biết rõ ràng người đàn ông này phát lờ cô, đối xử với cô như người xa lạ và không phải là Phó Hàn Tranh, nhưng Phó Hiệu mang khuôn mặt và cơ thể của Phó Hàn Tranh nên Mộ Vi Lan vẫn rất buồn. Khí Phó Hiệu sắp rời đi, Mộ Vĩ Lan nghiến răng đuổi theo, ôm chặt eo anh ta từ phía sau. "Cầu xin anh...trả Hàn Tranh lại cho tôi." Mộ Vị Lan không ngừng cầu nguyện trong lòng, Hàn Tranh, anh quay trở lại có được không, anh mau quay trở lại... Cô thật sự không biết mình có thể cầm cự được bao lâu, cũng không biết phải đối phó như thế nào với Phó Hiệu, "Buông tay ra" Đôi tay của người phụ nữ ôm vòng quanh co anh ta như tạo thành một nút thắt chặt, anh ta nhất thời không thể gỡ bỏ ra. “Anh không thể rời khỏi đây, Phó Hiệu, tôi sẽ không để anh rời khỏi đây!“ Phó Hiệu mất kiên nhẫn, anh ta kéo tay Mộ Vi Lan và hất cô ra: "Cô còn bám lấy tôi như thế này, đừng có trách tôi ra tay với Cô "Anh không được đi Phỏ Hiệu đẩy Mộ Vi Lan ra, sức lực của cô rất yếu, Phó Hiệu lại không hề giữ ý. Mộ Vi Lan loạng choạng suýt ngã xuống đất. Nhưng Phó Hiếu không thèm để ý đến cô, anh ta sải bước rời khỏi phòng bệnh. Giang Thanh Việt nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy đến, “Bác sĩ Giang, ngăn anh ấy lại." Để ngăn Phó Hiệu rời đi, Giang Thanh Việt đã ra tay với anh ta. Ngay khi bàn tay của Phó Hiệu định bóp cổ Giang Thanh Việt, Giang Thanh Việt nhanh chóng tiêm một liều thuốc vào cánh tay của Phó Hiệu Phó Hiệu ngất xỉu, ngã xuống đất. "Hàn Tranh!" Mộ Vị Lan kêu lên. Giang Thanh Việt đưa ngón tay cái lên lau vết máu trên khóe miệng, tên này, ra tay thật là năng l "Anh ấy không sao, nhưng mà anh ấy không thể tiếp tục ở lại đây nữa." “Chỉ cần anh ấy tỉnh lại sẽ đòi rời đi, và hoàn toàn không hợp tác điều trị "Hơn nữa, nếu để Phó Hiểu biết được chúng ta đang muốn đuổi anh ta đi, đánh thức ý thức của Hàn Tranh, anh ta sẽ càng không hợp tác điều trị. Tính cách hiện giờ của Phó Hiệu, chắc chắn sẽ không tồn tại cùng với ý thức của Hàn Tranh" "Bác sĩ Giang, rốt cuộc chúng ta phải làm sao?" Giang Thanh Việt đỡ Phó Hiệu dậy và nói: "Đứa đến cơ sở y tế tư nhân của tôi." Nửa đêm, Giang Thanh Việt đưa Phó Hiệu đến cơ sở y tế riêng của mình. khi đến trước một tòa nhà trắng có kiến trúc bán nguyệt lớn, Lục Hi Bảo trợn tròn hai mắt. Nơi này quả tân tiến rồi! Khi mở cửa, Giang Thanh Việt đặt toàn bộ lòng bàn tay của mình vào nơi nhận dạng dấu vân tay. Sau ba giây, vài tiếng bíp kêu lên và một giọng nói của người máy được phát ra. Dầu vận tay được thông qua, hoan nghênh chủ nhân về nhà" Lục Hì Bảo giống như một kẻ ngốc, khi đi vào trong, cô giống như một bà lão đang thăm quan bảo tàng: "Sư phụ, nơi này của anh hiện đại quát "Thích không?" Giang Thanh Việt liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang ngơ ngác nhìn xung quanh, Lục Hi Bảo gật đầu: "Thật kỳ diệu" Giang Thanh Việt khẽ nhếch môi, nhưng vì có sự hiện diện của Mộ Vi Lan, anh không nói thêm gì nữa. Anh đỡ Phó Hàn Tranh lên một chiếc gưởng cứng công nghệ cao. Mô Vị Lan hỏi: "Nếu anh ấy tỉnh rồi và muốn rời đi thì phải làm sao? Không thể hết lần này đến lần khác dùng thuốc gây mê được Mộ Vi Lan đặt lòng bàn tay vào nơi nhận dạng dầu vân tay, còng tay trên giường được mở ra. Giang Thanh Việt nghiêm túc nhìn Mộ Vi Lan và nói: “Nếu cô đồng ý, chúng ta có thể còng tay anh ấy lại. Chỉ cần tôi không nhập mật khẩu mở khóa, không ai có thể đưa anh ấy rời khỏi đây." Mộ Vị Lan cắn môi, nhìn người đàn ông nằm trên giường, đôi mắt đỏ học "Bác sĩ Giang bắt buộc phải làm như vậy sao?" “Sức tấn công của Phó Hiệu này không hề nhỏ. Anh ta đối với cô cũng không có một chút thương hại. Nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ không thể điều trị được cho anh ta Công tay anh trên giường giống như một tù nhân, dẫm đạp lên tôn nghiêm của anh, đối xử tàn nhẫn với anh như một bệnh nhân tâm thần, Mộ Vi Lan chắc chắn sẽ thương xót. "Cô suy nghĩ đi." Giang Thanh Việt kéo Lục Hỉ Bảo lại bên cạnh mình. Mộ Vi Lan quỳ xuống bên cạnh Phó Hàn Tranh, chăm chú nhìn anh và thi thẩm: "Hàn Tranh, em xin lỗi, em không muốn làm như vậy, nhưng Phó Hiệu không chịu hợp tác, em lại rất muốn anh quay trở lại, em nhớ anh nhiều lắm....Em từng nói, trong mắt em, anh giống như người bình thường, em sẽ không sợ anh, cũng sẽ không coi anh là bệnh nhân tâm thầm giống như Tiêu Á. Nhưng bây giờ em lại chỉ có thể dùng cách này để giữ anh ở lại bên cạnh em. Em sợ Phó Hiệu trốn chạy, sợ anh ta đưa anh đi và không bao giờ quay lại nữa. Em cũng không muốn mất anh. Anh có thể tha thứ cho em, phải không?” Lục Hi Bảo đứng bên cạnh, có chút cảm động, cô sụt sịt mùi, kéo tay áo của Giang Thành Việt và lâu mũi: "Chỉ có thể làm như vậy sao? Anh công tay Phó Hàn Tranh, Vi Lan đã đau khổ lắm rồi. Nếu anh còn dùng điện giật để điều trị cho Phó Hàn Tranh, trái tim Vĩ Lan chắc chắn sẽ tan nát " Giang Thanh Việt lạnh nhạt nói: “Lau xong chưa?" Lục Hì Bảo vội vàng buông tay áo anh ra, và bên lên đáp: “Xong rồi." “Bác sĩ Giang, có thể rồi Giang Thanh Việt gật đầu, anh đi tới và nhấn nút khởi động. Hai cổ tay của Phó Hàn Tranh được công chắc trên chiếc giường công nghệ cao. Giang Thành Việt nói: "Bây giờ Phó Hiệu không thể chạy trốn. Ở đây có khá nhiều thiết bị máy móc, bức xạ cũng khá lớn. Cô đang mang thai nên về nhà nghỉ ngơi trước đi." Lục Hì Bảo nắm lấy tay Mộ Vi Lan và dỗ dành cô: “Vi Lan, mình cùng cậu về nhà ngủ một giấc trước đi. Ở đây có Giang Thanh Việt rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu." Mộ Vị Lan không còn bưởng bình nữa, vì đứa bé, có cũng phải nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, biệt thự nhà họ Diêu, - Cô chủ, vừa điều tra được tin tức của Phó Hiệu khuôn mặt thanh tú của Diệu Chỉ Nguyệt trần đây tức giận: "Rốt cuộc là ai dám bắt người của tôi đi?" Quản gia nói: "Là cậu chủ của nhà họ Giang ở Bắc Thanh. Diệu Chi Nguyệt cau mày: "Nhà họ Giang?" "Có lẽ cô chủ không biết nhiều về nhà họ Giang ở Bắc Thành. Mấy năm qua nhà họ Giang rất khiêm tốn, và người nhà họ Giang cũng rất bí ẩn, rất ít người biết được thân phận thật sự của họ. Nhưng nhà họ Giang là một gia đình có thể lực rất lớn. Cô chủ, nếu cô thật sự muốn đi đòi người, cũng không thể không cứng nhắc. Nếu chọc giận người nhà họ Giang, tôi sẽ sợ ảnh hưởng đến ông chủ. "Cậu chủ của nhà họ Giang? Chẳng lẽ thế lực của nhà họ Giang còn mạnh hơn nhà họ Diêu chúng ta?" Diễu Chi Nguyệt tỏ ra khinh thường. Quản gia trầm ngâm nói: "Có thể " “Huh, Phó Hiệu là người của tôi, cho dù cậu chủ của nhà họ Giang có thể nào, cũng không thể mang người của tôi đi trước mắt Diệu Chỉ Nguyệt tôi!" “Cô chủ, thân phận của Phó Hiếu cũng không phải bình thường. Sau khi đến Bắc Thành, tôi phát hiện ra Phó Hiệu trông giống hệt với Phó Hàn Tranh, tổng giám đốc vừa mới qua đời của tập đoàn Bắc Thành. Điều kỳ lạ hơn là Phó Hàn Tranh cũng rơi xuống biển " Lông mày Diêu Chi Nguyệt nhảy dựng lên: "ỷ của chủ là rất có thể phó Hiệu chính là Phó Hàn Tranh?" "Vâng." Diệu Chi Nguyệt suy nghĩ lại: "Không đúng, nếu Phó Hiệu là Phó Hàn Tranh, anh ta trở về Bắc Thành, tại sao lại không đến thắng nhà họ 6?" "Có thể, Phó Hàn Tranh thật sự mất trí nhớ?" “Không thể nào, bác sĩ nói, vết thương não bộ của anh ta không nghiêm trọng, cũng không ảnh hưởng gì đến dây thần kinh quan trọng nào, không thể mất trí nhớ. Hơn nữa một người mất trí nhớ sẽ không thể nói ra tên mình một cách chắn chắn như vậy. Phó Hiệu không mất trí nhớ, trừ khi anh ta cố tình che giấu thân phận thật của mình với tôi. Nhưng điều này lại không hợp lý, nếu anh ta biết mình là Phó Hàn Tranh, anh ta sẽ không tự ngược đãi mình mà làm vệ sĩ ở bên cạnh tôi lâu như vậy" "Cô chủ, người này chắc không có ý tốt gì đâu. là cầu chủ nhà họ Giang, hay Hiếu, chúng ta đều cần phải để phòng" “Tôi thích Phó Hiệu, Phó Hiệu là người của tôi, tôi không cho phép bất cứ ai tranh giành với tôi! Chú Quan, chủ phải người đi điều trị vị trí hiện giờ của Phó Hiệu di Quản gia gật đầu: "Vâng, thưa cô chủ "Đúng rồi, gửi cho tôi một bản thông tin chi tiết về Phó Hàn Tranh kia" "Vâng." Khi Diêu Chi Nguyệt nhìn ảnh của Phó Hàn Tranh, lông mày của cô ta nhướn lên: “Anh ta thật sự giống với Phó Hiệu đấy. Nhìn xuống bên dưới, Phó Hàn Tranh đã kết hôn. Diệu Chỉ Nguyệt cầm chiếc nhẫn đeo trên cổ, cô ta khẽ mỉm cười: "Vậy chiếc nhẫn này thật sự là nhẫn Khi Diệu Chi Nguyệt nhìn thấy bức ảnh vợ của Phó Hàn Tranh, một nụ cười khinh thường lóe lên trong mắt cô ta. “Mộ Vi Lan?" Diệu Chị Nguyệt nhìn bức ảnh và bình phẩm: “Trông cũng khá xinh đẹp, nhưng mà còn thua xa tôi." "Đó là điều đường nhiên, sắc đẹp của cô chủ chắc chắn không có ai ở Bắc Thành này có thể so sánh được Diêu chí Nguyệt đắc ý nói: “Bất kể Phó Hiệu có phải là Phó Hàn Tranh hay không, bất kể Phó Hiệu có vợ hay không, Phó Hiệu đều là của tôi"