Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 862 : Một Mũi Tên Xuyên Tim
Tư Mã Ngọc Như có chút bực bội: “Tập đoàn Mã thị, tập đoàn Mã thị, đừng cần tập đoàn Mã thị nữa.
Ở trước mặt tập đoàn Lục thị, tập đoàn Mã thị là cái rắm gì, chỉ cần chúng ta chiếm được tập đoàn Lục Thị, còn cần để ý tới tập đoàn Mã Thị sao?”
Tư Mã Minh Thịnh hừ một tiếng: “Chị, ứng xử phải hiện thực một chút, Lục Thị đã thay đổi triều đại, không còn là thiên hạ của anh rể nữa, Tây Cung nương nương chị cũng đã bị đuổi đi, đâu còn cơ hội xoay mình.”
Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận: “Em đây gọi là tăng sĩ khí của người khác, diệt uy phong của mình.” Trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, vậy mà thất bại thảm hại, cô ta không thể tiếp nhận sự thực này.
Tư Mã Minh Thịnh bĩu môi: “Chị, không phải em nói chị, chị và anh rể rời khỏi nhà họ Lục lâu như vậy, cũng không đi đăng ký kết hôn, chẳng lẽ chị muốn cả đời làm tình nhân à? Bây giờ chị không được pháp luật bảo vệ, nếu anh ấy không cho chị tài sản, chị một đồng cũng không nhận được.”
“Đúng rồi, tốt xấu gì trong tay anh rể còn có ba mươi nghìn tỷ, chị đi theo anh ấy hơn nửa đời người, dù sao cũng phải vét được chút gì chứ? Nếu bây giờ chị không quay về, chẳng khác nào ra khỏi hộ khẩu.” Mã Trúc Mai ở bên cạnh nói.
Hai tay Tư Mã Ngọc Như vòng quanh ngực, gương mặt lúc trắng lúc xanh: “Hai đứa yên tâm đi, anh ấy chắc chắn sẽ tới cầu xin chị trở về.
Chị mà ngoan ngoãn trở về, chẳng phải là rất mất mặt, chị còn lâu mới ngu như thế.”
Tư Mã Minh Thịnh không tin tưởng lời cô ta nói.
“Chị đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, anh ấy ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, không phải thực sự không cần chị đấy chứ.
Chị, bây giờ chị không còn là thiếu nữ trẻ tuổi nữa, lại còn mộng du, có lẽ anh ấy ghét bỏ chị rồi.
Vợ chồng vốn là chim liền cành, khi đại nạn tới thì mỗi con bay đi mỗi nơi, chị nên cẩn thận.”
Những lời này khiến trong lòng Tư Mã Ngọc Như chấn động: “Chị không bị mộng du, bây giờ chị chuyển ra ngoài ở không cần uống thuốc, không phải vẫn rất tốt sao? Người giúp việc ở chỗ đó chắc chắn là bị Hoa Hiền Phương mua chuộc, âm thầm bỏ thuốc hại chị, muốn tất cả mọi người tưởng là chị điên rồi, các em đừng nên mắc mưu.”
Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai liếc nhau một cái.
Buổi tối trước khi Tư Mã Ngọc Như đi ngủ nhất định sẽ uống một cốc sữa.
Mỗi lúc trời tối, Mã Trúc Mai đều lén bỏ một viên thuốc vào trong sữa của cô ta.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bọn họ không thể lấy tính mạng cả gia đình ra mạo hiểm.
Ở một bên khác thành phố Long Minh, Đỗ Di Nhiên vừa mới uống canh gà xong.
Cô ta không dám trở về thành phố Tinh Không, sợ bị bà cụ Đỗ mắng, quyết định ở cữ ở nơi này trước.
“Cô phải nhớ kỹ nhất định không được đụng vào nước lạnh, cũng không để bị gió lạnh thổi vào, nếu không thì sẽ mắc bệnh hậu sản, thì không xong đâu.” Hoa Vô Song dặn dò.
Đỗ Di Nhiên tức giận liếc bà ấy một cái: “Bà nhất định là đang lén cười nhạo tôi đúng không?”
Hoa Vô Song nhún vai: “Hai chúng ta vẫn luôn như nước với lửa, cô cũng khiến tôi khó chịu không ít lần, nhưng mà tôi cũng coi như là một nửa mẹ của cô, tôi sẽ chăm sóc cô ở cữ xong.”
“Đã không còn kẻ địch mạnh giống như tôi, có phải bây giờ cháu gái của bà rất đắc ý hay không?” Đỗ Di Nhiên thở hổn hển nói.
Hoa Vô Song cười nhạo một tiếng: “Lục Kiến Nghi ngay cả nhìn đều sẽ không nhìn cô nhiều một cái, cô được coi là tình địch sao? Trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, vì sao cô cứ thích dây dưa với người đã có phụ nữ, không thể cẩn thận tìm kiếm một người đàn ông độc thân hoàng kim, quy củ nói chuyện yêu đương sao?”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ châm, gần như kéo tới tận mang tai.
“Chuyện của tôi không cần bà quản.”
“Được, tôi mặc kệ cô, nhưng mà người gây tai họa cho cô, không phải là cô muốn dễ dàng bỏ qua như vậy đấy chứ?” Hoa Vô Song nói.
Đỗ Di Nhiên nghiến răng thật chặt: “Đợi tôi tóm được tên khốn nạn kia, tôi sẽ băm tên đó ra chục nghìn đoạn, làm thành người gậy, ném vào chuồng heo cho heo ăn.”
“Chuyện này từ đầu tới cuối chính là một cái bẫy, không phải mình cậu ta có thể làm được.” Hoa Vô Song nói.
Đỗ Di Nhiên hơi chấn động: “Anh ta còn có đồng minh sao? Là kẻ nào?”
Hoa Vô Song không trực tiếp trả lời, mà hỏi: “Cô dùng huân hương trong nhà kính trồng hoa, có phải do Lâm Tư Nhã đưa cho cô hay không?”
Toàn thân Đỗ Di Nhiên co rút nhanh: “Không phải là bà muốn nói đồng minh của anh ta là Lâm Tư Nhã đấy chứ? Chuyện này không có khả năng, chúng tôi là bạn thân, vì sao cô ấy lại hại tôi?”
Hoa Vô Song nghe cô ta nói như vậy thì biết Hoa Hiền Phương đoán đúng rồi.
Chuyện của Lâm Tư Nhã đều là Hoa Hiền Phương nói cho bà ấy.
“Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, người phụ nữ bị bạn thân hại còn ít sao? Nếu cô ta không cho cô huân hương, ám chỉ cô quyến rũ Lục Kiến Nghi, cô có thể khiến tên kia thực hiện được sao? Chuyện khu nghỉ dưỡng suối nước nóng rõ ràng là đã được sắp xếp từ trước, chỉ đợi cô ngoan ngoãn rơi vào cạm bẫy.”
“Vì sao cô ấy lại làm như vậy, có chỗ tốt gì với cô ấy đâu?” Đỗ Di Nhiên không thể tin được.
Hoa Vô Song nuốt nước bọt, nói: “Có phải là cô có một bạn học tên là Mộ Dung Cẩm Lý hay không?”
“Ừm.” Đỗ Di Nhiên gật đầu: “Tôi nghe nói cô ta đã chết.”
“Cô ta thực sự đã chết, chết từ tám năm trước, người sau đó cô gặp không phải là Mộ Dung Cẩm Lý chân chính, mà là một Black Widow từ Tam Giác Vàng tới phẫu thuật thẩm mỹ giả trang thành.” Hoa Vô Song chậm rãi nói.
Đỗ Di Nhiên vô cùng hoảng sợ, đôi mắt trợn to hơn cả chuông đồng, thiếu chút nữa bật dậy khỏi giường: “Bà nói cái gì cơ?”
“Thiên hạ rộng lớn có rất nhiều chuyện kỳ lạ, tôi hoài nghi Lâm Tư Nhã này cũng không phải là Lâm Tư Nhã chân chính.” Hoa Vô Song nói, thực ra đây là hoài nghi của Hoa Hiền Phương.
Đỗ Di Nhiên giật nảy mình rùng mình một cái, trên trán chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, giống như đang nghe một chuyện vô cùng khủng bố.
“Chuyện này thực sự là vô cùng đáng sợ.”
“Quả thật vô cùng ly kỳ, rất kinh hãi, nhưng mà phía bên tôi điều tra ra được Lâm Tư Nhã gặp tai nạn ở nước ngoài bị hủy dung, làm phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên khả năng bị người ta giả mạo là rất cao, có khả năng Lâm Tư Nhã chân chính đã chết, giống như Mộ Dung Cẩm Lý.” Hoa Vô Song nói.
Đỗ Di Nhiên vô cùng kinh hãi, đờ đẫn một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như Lâm Tư Nhã này đã khác với lúc trước.
“Sao có thể như vậy, rốt cuộc là người nào vô cùng hung ác, đều giết chết hết bọn họ?”
“Tóm lại, sau này cô nên thông minh một chút, đừng nên hơi một tí là tin tưởng người bên ngoài.”
Lúc chiều, Hoa Hiền Phương hẹn Cố Nhược Đồng cùng uống trà chiều, không nghĩ tới gặp phải Tư Mã Ngọc Như.
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, ánh mắt Tư Mã Ngọc Như phóng ra tàn nhẫn, ước gì đôi mắt có thể phóng tên, bắn Hoa Hiền Phương một mũi tên xuyên tim.
Đều tại người phụ nữ này làm hại, nếu không tại cô, cô ta đã sớm đuổi Y Hạo Phong đi, nếu không tại cô, cô ta không có khả năng bị nhà họ Lục đuổi đi.
“Hoa Hiền Phương, bây giờ cô chiếm lấy nhà họ Lục, có phải cảm thấy vô cùng đắc ý hay không?”
“Cô Tư Mã à, tốt nhất là chúng ta nước sông không phạm nước giếng đi.” Hoa Hiền Phương lạnh lùng nói.
“Đừng cho rằng tôi không biết, chính là cô hại tôi, khiến tất cả mọi người tưởng là tôi bị mộng du.” Tư Mã Ngọc Như phẫn nộ nói.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm trà, bình tĩnh nhìn cô ta: “Tôi mà lợi hại như vậy, cô còn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi sao?”.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
51 chương
66 chương