Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 845 : Vị Trí Vợ Của Tôi Còn Trống
Tần Như Thông mới uống một ngụm sâm banh đều phun ra hết, may mà anh ta đúng lúc cầm lấy khăn tay che lại, không tạo thành xấu hổ.
Quả nhiên là hứng thú của chị dâu và anh cả đều y như nhau, tam quan nhất trí, chẳng trách khiến anh cả nhất kiến chung tình.
“Hai người muốn du lịch vòng quanh thế giới em không phản đối, điều kiện tiên quyết là ba năm ôm hai đứa, dù sao trong nhà có nhiều vú em, để bọn họ trông chừng đứa bé không có vấn đề gì.”
Tần Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên liếc nhau một cái.
“Em trai, một đứa đủ rồi, hai đứa nhiều lắm, sau này em cũng sẽ có con của mình, sẽ không chăm sóc được.”
“Nếu sinh một đứa thì hai người tự mình chăm sóc.
Nuôi đứa bé lớn trước, lại ra ngoài du lịch.” Vẻ mặt Tần Như Thông kiên quyết.
Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ: “Như vậy đi, đợi chị dâu em sinh đứa bé này ra xong, xem điều kiện cơ thể, nhỡ đâu cơ thể chị dâu em có vẻ yếu, không thích hợp sinh con, em cũng không thể ép cô ấy được.
Đến lúc đó em tìm người phụ nữ của mình cố gắng nhiều một chút, sinh hẳn đội bóng đá đi.”
Tần Như Thông hộc máu, nhưng anh trai đã nói tới mức này, cho nên chỉ có thể im lặng.
Dù sao chị dâu đã qua ba mươi tuổi, xem như sản phụ lớn tuổi, quả thực phải chú ý tới cơ thể.
Đứa bé được nuôi dưỡng tốt mới là quan trọng nhất.
Hoa Hiền Phương đứng ở bên cạnh đỡ trán, trên đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua, trước mắt thì có một đám ngựa điên cuồng chạy như điên.
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210612/vo-yeu-co-chut-tam-co-845-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=3920498602 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Đã lâu không gặp, cô Cố.” Tần Như Thông thản nhiên nói.
Cố Nhược Đồng lấy quà mình mang tới: “Tôi tự mình làm một ít bánh, mang tới cho mọi người nếm thử.”
Cô ấy mở hộp ra, bên trong là bánh ngọt vô cùng tinh xảo.
Hoa Hiền Phương “oa” một tiếng: “Cô Cố vừa nhìn là biết người có bàn tay khéo léo.”
Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Nhược Đồng làm rất nhiều bánh, hơn nữa mỗi một loại bánh đều rất ngon.”
Cố Nhược Đồng chia bánh cho đám trẻ trước.
Kiến Quân ăn một miếng, không ngừng gật đầu: “Ăn ngon thật, dì Cố, dì có bạn trai chưa?”
“Chưa có.” Cố Nhược Đồng đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cháu còn một vị trí mợ trống, dì có muốn làm mợ của cháu hay không?” Hứa Kiến Quân nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Cháu nói với dì này, có rất nhiều người mơ ước vị trí này đấy, nhưng mà cậu cháu rất thích soi mói, cho nên vẫn để trống.”
Tần Như Thông hung dữ nói: “Mới ăn một miếng bánh, cháu đã bán cậu đi, quá không có lương tâm rồi.”
“Không phải chú bàn bạc với mẹ đính hôn từ bé, muốn kết thông gia sao? Vậy cậu phải nắm chắc thời gian, nhanh sinh em gái nhỏ nha.
Cậu bây giờ ngay cả vợ đều không có, cháu rất lo lắng, không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào, em gái nhỏ mới được sinh ra.” Hai tay Hứa Kiến Quân còn vòng quanh ngực, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Tần Như Thông ngổn ngang trong gió: “Cô Cố là đàn em của mợ cả cháu, không có quan hệ gì với cậu, cháu nói những lời như vậy, cô ấy sẽ rất xấu hổ.”
Trên gương mặt tinh xảo không có một chút tì vết của Cố Nhược Đồng lướt qua chút mất mát.
Thực ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Như Thông, cô ấy đã lén thích anh ta.
Hoa Hiền Phương thấy hết được biểu cảm biến hóa trên mặt cô ấy, ánh mắt nhìn người của cô vẫn luôn rất chuẩn, cô Cố này vừa nhìn là biết là một cô gái không tệ.
“Cô Cố làm bánh ăn thực sự rất ngon… Phần lớn thiên kim nhà giàu đều là ngón trỏ không dính nước mùa xuân, người có tay nghề tốt như cô Cố, quả thực là có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Cố Nhược Đồng cười ngại ngùng: “Bình thường lúc tôi không có việc gì làm, thì thích làm ít bánh ngọt cho mình ăn.”
Hoa Hiền Phương liếc mắt nhìn bên ngoài một cái: “Thời tiết bây giờ rất tốt, chúng ta cùng nhau đi chèo thuyền đi.”
“Được ạ, Kiến Dao thích chèo thuyền.” Túi sữa nhỏ vui vẻ vỗ tay.
Vì thế mọi người cùng nhau đi tới bên hồ.
Hoa Hiền Phương cố gắng sắp xếp Cố Nhược Đồng và Tần Như Thông ngồi cùng một chỗ: “Bọn em đều có đôi có cặp, chỉ có mình anh là độc thân, ngồi yên một chỗ đi.”
Tần Như Thông đỡ trán: “Vậy anh bị cô lập sao?”
“Không phải nha, em lo lắng cô Cố ở một mình không có ai chăm sóc, cho nên phải làm phiền anh chăm sóc cô Cố.” Hoa Hiền Phương cười hì hì.
Lục Kiến Nghi nhìn ra được tâm tư của cô, đợi cô đi tới bên cạnh mình xong, nhỏ giọng nói: “Tơ hồng này của em kéo cũng quá rõ ràng rồi.”
“Hả?” Hoa Hiền Phương nhướng mày nói: “Ngay cả anh đều đã nhìn ra được à.”
Đối với chuyện này, cậu chủ Lục vẫn luôn là người cuối cùng nhận ra.
Lục Kiến Nghi búng trán cô một cái: “Ba chữ không có ai đều viết rõ trên mặt, kẻ ngốc mới không nhìn ra được.”
Hoa Hiền Phương lè lưỡi: “Hai người bọn họ sẽ không cảm thấy quá xấu hổ đúng không.”
“Em nói xem.” Lục Kiến Nghi xoa đầu cô.
“Em cảm thấy tất cả mọi người không phải là trẻ con nữa, trực tiếp một chút cũng tốt.” Cô cười ngượng ngùng.
“Chỉ sợ thần nữ có ý, tương vương vô tình.” Lục Kiến Nghi nhìn ra được, tình cảm của Tần Như Thông vẫn hướng về phía người phụ nữ ngốc.
Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ với anh: “Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, hai chúng ta không phải như vậy sao?”
Lục Kiến Nghi uống một ngụm trà, liếc cô một cái: “Đừng hơi tí là kéo tới người mình.”
Hoa Hiền Phương uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Tục ngữ nói rất đúng, nữ truy nam như cách tầng sa, chuyện này vẫn nên do cô Cố chủ động một chút mới có hi vọng.”
Lục Kiến Nghi gật đầu, trái lại những lời này nói đúng điểm quan trọng.
“Tìm cơ hội chỉ điểm cho cô ta một chút.”
Anh biết rõ, Tần Như Thông vững vàng đứng vị trí số một trong lòng người phụ nữ ngu ngốc, nếu anh có thể giải quyết được tình địch này, anh sẽ ít đi một mối họa lớn trong lòng.
Hoa Hiền Phương lén liếc mắt nhìn về phía sau một cái.
Tần Như Thông vẫn nhìn chằm chằm mặt hồ, Cố Nhược Đồng thì đang chậm rãi thưởng trà.
Hai người mãi mà không nói một câu, thực sự là vô cùng xấu hổ.
Cô liếc mắt ra hiệu cho con trai ở đối diện: “Bảo bối, đến bên cậu làm bầu không khí sôi động hơn, tranh thủ biến cô Cố trở thành mợ của con.”
Hứa Kiến Quân cười giảo hoạt, đứng dậy, đi tới chỗ bàn Tần Như Thông ngồi xuống.
“Dì Cố, dì có thể làm bánh ở Giang Thành, cậu cháu là người Giang Thành, cậu ấy thích ăn bánh Giang Thành nhất.”
Cố Nhược Đồng lắc đầu: “Dì không biết làm, nhưng mà dì có thể học, dì vẫn luôn thích bánh Nguyệt Hạ, ăn rất ngon.”
“Đợi dì học xong, thì đưa cho cậu cháu ăn đi.
Cậu ấy nhất định sẽ rất vui.” Hứa Kiến Quân cười tít mắt nói..
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
80 chương
10 chương
100 chương
935 chương
21 chương