Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 785 : Người Đàn Ông Kia Là Ai
Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng cắn vào cằm Lục Kiến Nghi: “Sau này chúng ta già rồi, sẽ có một người đi trước, sao có thể đi cùng nhau được chứ?
Lục Kiến Nghi sờ đầu cô: “Anh nhiều tuổi hơn em, nhất định sẽ đi trước.
Anh đi rồi, chấp nhận cho em tái hôn, có người thay anh chăm sóc em, anh cũng có thể yên tâm.
Anh sẽ ở bên kia chờ em, chờ lúc em yên nghỉ lại đoàn tụ với anh.”
Hoa Hiền Phương vội vàng vươn tay ra che miệng anh lại.
“Chuyện sau này ai biết trước được chứ, có lẽ là em đi trước cũng không chừng.
Nếu anh rộng lượng như vậy thì em cũng cho phép anh tái hôn.
Nhưng anh tuyệt đối không thể cho phép người phụ nữ khác ức hiếp con em, tranh quyền thừa kế gì đó.”
Anh lắc đầu cười: “Anh tuyệt đối không để em rời đi trước anh, không có em, anh không sống nổi.”
Cô bĩu môi: “Nói bậy bạ, trái đất sẽ không ngừng quay vì bất kì ai cả, không có em, anh vẫn có thể tìm được một người phụ nữ có thể thay thế em.”
“Trái đất này của anh không có em sẽ dừng chuyển động.
Em tuyệt đối không được phép rời khỏi anh, em phải sống thật lâu.
Ngày nào không còn em nữa thì ngày giỗ của anh cũng đến rồi.” Giọng anh rất nghiêm túc, không có chút cảm giác đùa giỡn nào.
Anh là trái đất.
Cô là mặt trời.
Anh chuyển động xung quanh cô.
Nếu không có cô, anh sẽ chìm trong bóng tối vĩnh viễn, thoát khỏi quỹ đạo, tiến đến huỷ diệt.
Cô nâng tay lên, lần nữa chặn miệng anh.
“Được rồi được rồi, càng nói càng xa.
Giờ hai chúng ta còn trẻ, ít nhất còn có thể sống bảy mươi năm nữa, sống đến khi cháu chắt chúng ta đều kết hôn, lại sinh chắt cho chúng ta.
Bây giờ quan trọng nhất là giải quyết chuyện của Dỗ Di Nhiên.”
“Chỉ cần em tin anh thì không sao cả.” Lục Kiến Nghi hôn lên môi cô, nghi ngờ nhiều nhất trong lòng đã được hoá giải, anh cũng thông suốt rồi, toàn thân đều phấn chấn.
Nhưng Hoa Hiền Phương lại không nghĩ như vậy.
“Chồng à, chuyện này liên quan đến danh dự của anh và quan hệ giữa hai nhà Đỗ Lục, nếu quả thực có người ở phía sau hãm hại thì chuyện này rất nghiêm trọng.”
Đôi mắt hoa đào lạnh băng của Trần Lục Kiến Nghi híp lại, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Tìm được nữ giúp việc kia, sẽ biết Đỗ Di Nhiên có nói láo hay không.”
Hoa Hiền Phương sờ cằm: “Em luôn cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều chỗ đáng nghi, không chừng thật sự có người giả mạo anh, nhân lúc Đỗ Di Nhiên mơ mơ màng màng mà xảy ra quan hệ với cô ta, nên cô ta mới có thể chắn chắn rằng người đàn ông đó là anh.”
Lục Kiến Nghi đi tới trước quầy bar, rót hai ly sữa, đưa một ly cho cô: “Em cảm thấy ai sẽ làm chuyện này?”
Hoa Hiền Phương im lặng một hồi, nói như có điều suy ngẫm: “Người không hi vọng hai người Đỗ – Lục kết thông gia nhất, dĩ nhiên là cô nhỏ Đỗ, nhưng mà Đỗ Di Nhiên cùng chiến tuyến với cô ta, hẳn cô ta sẽ không dùng chiêu tổn hại này để hai Đỗ Di Nhiên.
Vậy nên tạm thời cũng không nghĩ ra được do ai làm.”
“Người có thể gây sóng gió, không chỉ có một.” Ánh mắt Lục Kiến Nghi dần dần sâu hơn.
“Xem ra ở thành phố Tinh Không này, còn có kẻ địch ẩn nấp.” Hoa Hiền Phương nói nhỏ.
Lục Kiến Nghi lắc ly sữa trong tay: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, Đỗ Di Nhiên là kẻ ngu ngốc, bị người ta lợi dụng còn giúp đỡ người ta.”
“Đương nhiên cô ta cũng không sạch sẽ gì, cô ta lên kế hoạch quyến rũ anh, nào ngờ lại chui vào bẫy người khác đã đặt sẵn.” Khoé miệng xinh đẹp của Hoa Hiền Phương dần cong lên thành nụ cười bỡn cợt.
Đỗ Di Nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, cô ta sẽ gọi cho cô nhỏ Đỗ, để cô ả tới giúp.
Sáng sớm hôm sau, cô nhỏ Đỗ chạy tới.
“Cháu quá kích động rồi, chuyện lớn như vậy, sao không nói trước với cô chứ?”
“Cháu cũng đau biết Lục Kiến Nghi sẽ trở mặt vô tình, sống chết không chịu nhận chứ,” Đỗ Di Nhiên bĩu môi, tức giận muốn chết.
“Cháu quá ngây thơ, Lục Kiến Nghi ngủ một lần thì đã sao chứ? Cũng không biết cậu ta đã ngủ với bao nhiêu thiếu nữ sau lưng Hoa Hiền Phương rồi, có chịu trách nhiệm với ai đâu chứ? Kiều An đó còn sinh con luôn rồi, vẫn bị cậu ta đuổi đến bên cạnh cấp dưới đó thôi.”
Cô nhỏ Đỗ nói.
“Chẳng lẽ cháu không làm gì cả, cắn nát răng nuốt vào bụng sao?” Đỗ Di Nhiên dậm chân.
“Đương nhiên không thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng vậy được, phải làm chuyện này thành sự thật.” Cô nhỏ Đỗ nói.
Camera xung quanh nhà kính trồng hoa đã bị đóng lại.
Bà cụ Đỗ bảo quản gia mang ra.
Từ video thấy được, Lục Kiến Nghi vào nhà kính chỉ mấy phút.
Sau khi anh rời đi không lâu, đèn trong nhà tắt hết, một người đàn ông đi vào, mặc quần áo giống y như anh.
Anh ta luôn cúi thấp đầu, giống như đang cố ý né tránh camera, vậy nên camera không chụp được mặt anh ta, nhưng từ đường nét gương mặt cho thấy rất giống Lục Kiến Nghi.
Trong mắt cô nhỏ Đỗ và Đỗ Di Nhiên, đây chính là Lục Kiến Nghi.
“Cậu Lục, camera cũng chịp được cậu, cậu còn gì để nói?” Cô nhỏ Đỗ hỏi như hỏi tội.
Lúc này, Lục Kiến Nghi có thể xác định, đây đúng là âm mưu từ trước, là cạm bẫy được thiết kế cẩn thận.
“Những camera khác đâu? Dọc đường đi đến nhà kính đều có camera, tôi có rời khỏi biệt thự hay không, xem camera sẽ biết.”
Quản gia thấp giọng nói: “Hình như camera có chút vấn đề, ngoài hình ảnh ở cửa nhà kính ra, những chỗ khác đều không có.”
Ánh mắt Lục Kiến Nghi loé lên tia sắc bén: “Mang tôi đi tới xem camera đi.”
Quản gia mang anh đi tới phòng giám sát.
Rất nhanh anh đã điều tra được camera bị người ta đụng vào, hình ảnh bên trong đã bị xoá mất, không có cách nào khôi phục.
“Đây đúng là giấu đầu hở đuôi, nếu người đàn ông đó thật sự là chồng tôi, đối phương sẽ không bạo gan tiêu huỷ chứng cứ như vậy.” Hoa Hiền Phương lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, nhất định là có người cố ý giả mạo anh tôi.
Bây giờ mặt cũng có thể làm giả mà, muốn giả mạo một người cũng không phải chuyện khó gì.
Sở dĩ đối phương tắt điện đi, cũng bởi vì trong bóng tối khó phân biệt thật giả.” Lục Sênh Hạ nói.
Cơ mặt cô nhỏ Đỗ co giật: “An ninh của nhà họ Đỗ chúng tôi có thể nói là gió thổi không lọt, nếu có người lạ đi vào, bảo vệ nhất định sẽ biết.
Hơn nữa, theo tôi được biết, tất cả quần áo của tổng giám đốc Lục đều được đặt may riêng, đối phương không thể nào chuẩn bị quần áo giống y như tổng giám đốc Lục từ trước đó đúng không.”
“Cái này thì có gì khó chứ? Lúc chúng tôi tới đều treo hết quần áo vào tủ quần áo, chỉ cần lúc người giúp việc nhà các người dọn vệ sinh lấy điện thoại ra chụp, gửi cho đối phương, trong vòng một ngày sẽ may ra được một bộ giả y như vậy.” Hoa Phi nói.
“Vậy còn mặt thì sao? Tổng giám đốc Lục có khuôn mặt đẹp người xưa nay hiếm, không giống một ai.
Tôi nghĩ cho dù là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất thế giới cũng không thể chỉnh được một khuôn măt giống như vậy.” Cô nhỏ Đỗ nói.
“Không giống hệt, nhưng tương tự thì vẫn có khả năng, hoá trang thêm chút, tắt đèn đi, lại mặc quần áo giống nhau thì có thể lừa gạt được rồi.” Lục Sênh Hạ nói.
Lâm Đại Dao cũng gật đầu: “Đúng, đây chính là nguyên nhân đối phương phải tắt điện, chính là muốn cô Đỗ không nhìn ra sơ hở..
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
80 chương
10 chương
100 chương
935 chương
21 chương