Vợ yêu có chút tâm cơ

Chương 756 : Mỗi Người Vả Vào Miệng Năm Mươi Cái

Hai đứa trẻ đã có thể tự cầm thìa, không cần bà vú giúp đỡ. “Mẹ làm súp ngon thật, ăn một lần là biết mẹ làm.” Kiến Dao vui vẻ nói. “Mẹ nấu món gì cũng ngon.” Kiến Diệp vừa nhai vừa nói. Chắc chắn Tư Mã Ngọc Như sẽ không để Hoa Hiền Phương thư thái như vậy lâu. Cô ta đã bí mật lập một nhóm, tất cả thành viên đều là vợ bé của những người trong nhà họ Lục. Bởi vì Hoa Hiền Phương đã bãi bỏ quy định có vợ bé của nhà họ Lục, nên để cho con của những người thứ ba không bị bỏ rơi, Tư Mã Ngọc Như đã lập nên nhóm này, cũng có thể để bọn họ nương tựa nhau. Đương nhiên là Tư Mã Ngọc Như sẽ không lập nhóm chat trên danh nghĩa của mình là dùng tên một người khác. “Hoa Hiền Phương đang ăn uống no say ở trang viên Dương An, con của các người cũng là con cháu nhà họ Lục mà phải lưu lạc bên ngoài, không nơi nương tựa. Tôi nghe nói hôm nay Tư Mã Ngọc Như đã đến trang viên để đòi lại công bằng, Hoa Hiền Phương muốn lấy lòng cô ta nên đã cho Ngọc Thanh vào. Tất niên năm nay chắc chắn cô ta không muốn ai đến làm loạn, đây là cơ hội tốt của mọi người, mọi người có muốn hành động vì mình và con của mình không?” Những lời của Tư Mã Ngọc Như không phải do cô ta nói, đều nhờ trợ lý Trần Phúc nói thay. Có như vậy mới có thể đảm bảo nếu chuyện này bị bại lộ cũng không liên quan đến cô ta. Mặc dù hành động này không được nhiều người ủng hộ, nhưng vẫn nhận được một ít sự hưởng ứng từ những người dũng cảm. “Làm chính mình không muốn, lại muốn áp đặt lên người khác, dựa vào cái gì mà Hoa Hiền Phương lại có thể ăn cơm chung với con cháu nhà họ Lục, mà con của chúng ta thì không thể, chúng ta phải đến đó đòi lại công bằng.” Kiều An cũng ở trong nhóm này, nhưng cô ta không muốn đi. Cô ta tuyệt đối không bị Tư Mã Ngọc Như dắt mũi. Những người phụ nữ ngu xuẩn kia muốn làm bia đỡ đạn thì đi mà làm, cô ta chỉ việc ngồi bên cạnh xem bọn họ đấu đá lẫn nhau thôi. Trời sập tối, ba người phụ nữ hẹn nhau nhanh chóng đến trang viên Dương An kiến nghị. Ba người phụ nữ này có lai lịch không nhỏ, một người là đại gia, một người là chủ quán rượu, người còn lại là chủ hộp đêm. Ba người này đều là tình nhân, họ không đến vì tiền, mà là vì tình yêu, chuyện này còn lớn hơn cả danh lợi. Những người đàn ông chỉ cần có tiền có quyền là phụ nữ nào cũng muốn đi theo. Hơn nữa, đàn ông nhà họ Lục ai nấy cũng đào hoa, tài năng hơn người, tất nhiên phụ nữ sẽ muốn ở bên cạnh họ. Họ làm theo những lời Tư Mã Ngọc Như nói, mang theo một cái loa để những người bên trong có thể nghe thấy, nếu không, trước khi những người bên trong chú ý thì họ đã bị bảo vệ bắt đi rồi. Lúc này trong trang viên Dương An, cả gia đình đang chuẩn bị đốt pháo. Một tiếng động ập đến, trong vườn bỗng trở nên yên tĩnh. “Hoa Hiền Phương, dựa vào cái gì mà con của cô được ở lại nhà họ Lục, mà cô lại ngăn cản con chúng tôi không được nhận tổ quy tông chứ, cái này giống như là cho phép vua quan phóng hỏa chứ không cho người dân thắp đèn vậy, thật không công bằng.” Một số người chú họ đổ mồ hôi hột, vội vàng chạy ra bên ngoài. Hành động này giống như giúp Lục Vinh Hàn giải vây, cuối cùng thì ông ấy cũng không lẻ loi một mình. “Năm nào cũng đến nhưng năm nay đặc biệt nhiều, chị em hồ ly tinh bàn bạc xong xuôi rồi đến làm loạn vào ngày này à?” Một người thím họ mỉa mai. “Gia quy được sửa lại, các con hồ ly này cảm thấy không còn hy vọng nữa nên muốn tới làm loạn.” Một người thím họ nói: “Đàn ông suốt ngày trêu hoa bắt bướm, cuối cùng cũng gặp chuyện này.” Lục Kiến Nghi nheo mắt lại, một sự hận thù lướt qua trong ánh mắt của anh. Ai dám xúc phạm vợ của anh chính là tìm đến cái chết. Những người phụ nữ kiêu căng đứng ở ngoài trang viên làm loạn, họ còn cho rằng đây là việc làm đúng đắn. Họ không cảm thấy nhục nhã khi trở thành vợ bé mà còn cảm thấy tự hào vì chuyện đó. “Dột từ nóc dột xuống, Hoa Hiền Phương đã không ra gì rồi, vậy dựa vào gì mà cô ta có quyền ràng buộc người khác? Cô ta suốt ngày mang đứa con hoang của mình về nhà họ Lục, không cảm thấy xấu hổ sao? Tổ tiên trên trời của nhà họ Lục có linh, chắc chắn sẽ rất tức giận. Chỉ có những đứa trẻ mang dòng máu của nhà họ Lục mới được mang họ Lục. Những người khác thì nên cút khỏi nhà họ Lục…” Những người phụ nữ này hùng hổ làm loạn ở bên ngoài, những người chú họ cũng không thể ngăn cản. Khải Liên cùng những vệ sĩ nhanh chóng đến bắt được ba cô tình nhân kia. Ba người giãy giụa: “Các người muốn làm gì, thả chúng tôi ra?” “Cậu chủ đã có lệnh, ba người đến đây gây sự, phạt vả vào miệng năm mươi cái, để những người chú họ thực hiện, không được nương tay, phải đánh thật mạnh. Ai mềm lòng thì sau này sẽ không còn là người của nhà họ Lục nữa.” Những cô tình nhân run lên, bây giờ họ mới biết sợ. “Đây là lạm dụng hình phạt, là phạm pháp.” “Tôi sẽ kiện các người.” Khải Liên cười một tiếng: “Đây là địa bàn của nhà họ Lục, ông trời cũng không quản được đâu.” Mấy người chú họ nhìn nhau, cắn răng, giơ tay lên đánh. Những người phụ nữ gào khóc thảm thiết, tiếng thét chói tai và những tiếng vỗ tay đan vào nhau, giống như một bài nhạc mở đầu năm mới. Chờ họ đánh xong, mặt của mấy người kia cũng sưng như heo, không nói ra tiếng. Khải Liên ra lệnh cho vệ sĩ đưa những người phụ nữ này vào bệnh viện tâm thần. Các chú họ cũng không dám nói gì nhiều. Trong trang viên. Trái tim non nớt của Hứa Kiến Quân bị tổn thương, cậu bé cúi đầu ngồi một mình trong góc không nói gì, đôi mắt ửng đỏ. Cậu bé ghét bị gọi là con hoang. Cậu bé có cả mẹ lẫn bố, tại sao lại bị gọi là con hoang chứ. Lục Kiến Nghi đi tới, bế cậu bé lên: “Nhóc con, con là con trai, dù có chuyện gì cũng phải kiên cười, không cần để ý đến những gì người khác nói.” Hứa Kiến Quân ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt lăn dài trên má. “Bố ma vương, mặc dù bố đối xử với con rất tốt, con cũng rất thích ở đây, nhưng con quyết định sẽ đến chỗ của bố ở, con không muốn người khác bắt nạt mẹ, con cũng không muốn người khác gọi mình là con hoang. Trước đây con cũng có bố có mẹ, cũng có một gia đình ở New York.” Lục Kiến Nghi lau nước mắt trên mặt thằng bé: “Con là con của bố, tại sao lại muốn đến ở với Hứa Nhã Thanh?” “Con không phải con ruột của bố, Hứa Nhã Thanh mới là bố ruột của con.” Hứa Kiến Quân khóc, nước mắt ướt đẫm hàng lông mi dài, trượt dài xuống bờ má trắng nõn. “Vậy tại sao con không giống anh ta, mà lại giống bố?” Lục Kiến Nghi vuốt ve đầu thằng bé. Thằng bé hơi ngạc nhiên: “Con rất giống bố, lúc ở New York, ai cũng cười nói hai bố con giống nhau như đúc.” “Ngày mai, chúng ta sẽ đi xét nghiệm ADN, xem rốt cuộc con là con của anh ta hay là con của bố, được không?” Anh nói nửa thật nửa đùa. Hoa Hiền Phương đứng bên cạnh giật mình: “Lục Kiến Nghi, Tiểu Quân là con nít, không nên đùa như vậy.” Cô vuốt ve đầu con trai: “Ở thành phố Long Minh, con vẫn có thể gặp được bố và các cô, nhưng nếu con đến Thành Đô, con sẽ không thể gặp được bố ma vương, cô út, Kiến Dao, Kiến Diệp và chú Ngọc Thanh đâu. Con thật sự muốn đi Thành Đô sao?”.