Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 629 : Chuyện Xửa Xừa Xưa
Tần Như Thông cũng ý thức được mình vừa nói sai rồi, anh ta vội vàng nói lại: “Cháu chưa ăn mà nghe Hiền Phương nói ạ.”
Hoa Hiền Phương hơi run lên, cô từng nói vậy à? Sao cô không hề nhớ vậy?
“Đã lâu rồi mẹ em chưa từng làm bánh tráng vị hoa quế đấy.”
Bà Hoa khẽ cười: “Năm nay mẹ ướp tương hoa quế ngon lắm nên có mang theo, lát nữa mẹ làm trắng miệng cho mọi người ăn.”
Hoa Phi vừa ăn bánh tráng vừa nói: “Anh Thời Thạch thích anh bánh tráng vị hoa quế nhất, sau khi anh ấy đi rồi chị em rất đau lòng, còn muốn chết vì tình, lúc lại muốn kết hôn âm phủ, làm mẹ em sợ lắm, bà sợ làm bánh hoa quế chị thấy thì trong lòng khó chịu nên cũng không làm nữa.”
Bà Hoa giận cậu: “Thằng bé này, chuyện xưa từ thời quá khứ mà con còn nhắc tới làm gì?”
“Lúc ấy Hiền Phương còn nhỏ nên không hiểu chuyện, thật ra con bé xem Thời Thạch giống như anh ruột thôi.” Bố Hoa cũng sợ trong lòng con rể sinh hiềm khích nên vội vàng giải thích.
Hoa Phi biết bố mình cố tình nói vậy nên bĩu môi, không nói gì thêm, chỉ lén liếc nhìn Tần Như Thông một chút.
Tần Như Thông bưng tách trà nhấp từng ngụm một, cúi đầu xuống thấp nhất có thể giống như muốn che giấu hết biểu cảm trên khuôn mặt.
Trong lòng Hoa Phi thở dài, với cậu mà nói, Thời Thạch giống như anh trai ruột, cậu không muốn nhìn thấy anh ấy đau lòng.
Lúc này đây, trên mặt Lục Kiến Nghi như đeo một cái mặt nạ, che lấp hết biểu cảm của mình, chỉ có đôi mắt càng lúc càng thâm trầm giống như giếng cổ ngàn năm, không nhìn thấy đáy.
Thời Thạch là sự kiêng kị của anh.
Mặc dù anh tự nói với mình, anh không muốn tính toán với một người đã chết, nhưng anh ta vẫn bám dai như đỉa, chiếm lấy một góc trong lòng người phụ nữ đó, đuổi thế nào cũng không đi, là tình địch vô hình lớn nhất của anh.
Hứa Kiến Quân ăn bánh tráng xong thì liếm môi, quay đầu nhìn Lục Kiến Nghi: “Bố ma vương, bố phải nhớ kỹ, làm người không được chân trong chân ngoài, vì chân trong chân ngoài mà ông nội cưới hai người vợ đấy, cho nên gia đình mới lộn xộn như vậy.”
Lục Kiến Nghi đổ mồ hôi, rõ ràng giờ đang nói đến chuyện tình cũ của cô ngốc kia mà, sao lại chuyển sang người anh rồi, đúng là nằm không cũng trúng đạn.”
“Ngoài mẹ của con ra bố không hề nhìn người phụ nữ nào cả.”
“Mợ Dĩ Nhiên nói rồi, gen phong lưu di truyền đấy bố, con rất lo bố sẽ di truyền gen phong lưu của ông nội, cho nên mới nhắc nhở bố một chút.” Hứa Kiến Quân lắc lắc cái đầu, ung dung đáp.
Cậu bé cảm giác được bố ma vương cũng có di truyền một chút rồi, nếu không thì Kiều An kia cũng không bám hoài như vậy.
Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu nhóc: “Tiểu Quân không thể nói ông nội như vậy được, ông nội là trưởng bối mà.”
Hứa Kiến Quân khoanh tay trước ngực, cái miệng nhỏ bĩu lên: “Vốn con còn thích bà nhỏ, lúc con mới tới nhà họ Lục, bà cũng rất hòa ái dễ gần.
Tại sao gần đây bà như đổi khác, ngày nào cũng hung thần ác sát, thỉnh thoảng lại nháo một phen, gây chia rẽ, không biết bà bị sao nữa?”
Lục Sênh Hạ cúi mắt xuống, đôi đồng tử như chìm trong bóng tối thê lương.
Cô bé hiểu rõ, mẹ chỉ giả vờ hiền lành thôi, mẹ nhẫn nhịn nhiều năm như vậy là để chiếm lấy sản nghiệp nhà họ Lục.
Mẹ đánh giá mình quá cao rồi, cũng đánh giá quá thấp người nhà họ.
Mỗi người trong nhà họ Lục đều là long phượng giữa loài người, quyền cao chức trọng, chỉ có người mạnh mẽ nhất mới có thể quản lý được họ, khiến họ phục tùng.
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Bà chỉ cho rằng nếu mình có con trai, chỉ cần tìm cách thì có thể cướp đoạt cho con mình, nhưng bà không hề biết, Tư Mã Ngọc Thanh và anh cả xa tới mức không thể nào với tới.
Bây giờ các anh chị em họ đã thừa kế sản nghiệp của bố mình, ai nấy đều có chiến tích trong từng lĩnh vực.
Sao họ có thể cam tâm tình nguyện quỳ gối trước một thằng nhóc còn chưa dứt sữa?
Họ chỉ có thể phục tùng anh cả, từ nhỏ đến lớn, anh cả chính là thần tượng và tấm gương của họ.
Anh cả rất thông minh, thiên phú và thành tựu của anh ấy thì không ai bằng cả.
Ông Hoa tỏ vẻ lo âu: “Tiểu Hạ à, cháu đính hôn với Chấn Diệp thì chúng ta thân càng thêm thân, đáng lẽ quan hệ giữa Hiền Phương và mẹ cháu phải càng hòa hợp chứ? Sao lại trở nên kém đi?”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Trong lòng bà ấy nghĩ gì thì chỉ có bà ấy mới biết được, cháu đã đoạn tuyệt quan hệ với bà rồi, bà không còn là mẹ của cháu nữa.”
“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Ông Hoa nhíu mày: “Trước đây trông cô ta cũng hòa ái lắm mà, hay là cô ta và Hiền Phương có hiểu lầm gì đó?”
Bà Hoa khoát tay một cái: “Có thể hiểu lầm gì được đây? Băng dày ba thước đâu phải chỉ vì lạnh một ngày, bà nhỏ và bà thông gia là kẻ thù với nhau, trước kia quan hệ giữa Hiền Phương và bà thông gia không tốt nên đương nhiên bà nhỏ sẽ thân thiết với nó, giờ hai người trở nên tốt hơn thì trong lòng bà nhỏ sẽ không thoải mái thôi.”
Ông Hoa thở dài: “Hai người vợ khó tránh sinh lòng đố kỵ, tranh giành tình nhân với nhau, ông thông gia ở giữa nên cố gắng hòa giải mới phải.”
Hoa Hiền Phương cầm tách lên, nhấp một ngụm trà.
Lục Sênh Hạ ngồi bên cạnh, có một số việc không nên nói rõ, mặc dù trên danh nghĩa cô là con nuôi của mẹ cả, nhưng chung quy cũng là do mẹ nhỏ sinh ra.
Cô trách bà trước mặt thì cũng không thỏa đáng.
“Được rồi, không nói chuyện phiền lòng nữa.
Ở sân sau chị có trồng nhiều nho lắm, chồng à, tp, hai người dẫn ba đứa nhỏ ra hái nho đi.”
“Vâng ạ.” Hoa Phi hiểu ra ý của chị nên gật đầu.
Lục Kiến Nghi cũng biết cô cố ý muốn để họ đi nhưng cũng không nói gì thêm, chuyện của nhà họ thì không thể dối ba mẹ vợ được.
Tần Như Thông cũng đứng lên theo đi cùng họ ra ngoài.
Anh ta là người ngoài, không nên xen vào chuyện nhà họ Lục.
Đợi sau khi họ rời đi, Hoa Hiền Phương mới nói: “Bố chồng con ở nhà chiều vợ bé mà hà hiếp vợ cả, lúc nào cũng chiều chuộc mẹ nhỏ, chuyện gì cũng thương yêu, nhưng lại lạnh nhạt với mẹ chồng.
Nếu nói tranh thủ tình cảm thì mẹ nhỏ không cần tranh, cô ta chỉ muốn tranh gia nghiệp nhà họ Lục thôi.”
Bà Hoa kinh ngạc: “Không đến nỗi đó chứ, cô ta đâu có con trai, tranh để cho ai, cho Tiểu Hạ à?’
Ánh nhìn sắc lạnh vụt qua nơi đáy mắt của Lâm Đại Dao: “Gần đây trong giới hào môn có lan truyền tin tức, nói có thể chú giấu một người con riêng ở bên ngoài.”
Trên đời này không có tường nào gió không qua lọt, bố chồng đưa phiếu phủ quyết nên toàn bộ nhà họ Lục đều biết, lời đồn cũng cứ thế truyền đi.
Cô cũng không thèm quan tâm, không nói gì để mọi gười thoải mái lan truyền, áp lực dư luận tạo ra lớn lắm, đứa bé kia muốn nhận tổ quy tông sẽ phải chịu lực cản lớn hơn.
Ông Hoa trầm ngâm một lúc, giống như có điều suy nghĩ: “Cho dù ông thông gia có con riêng thì có liên quan gì đến Tư Mã Ngọc Như, cũng đâu phải do cô ta sinh ra.”
Hoa Hiền Phương đảo đảo tách trà trong tay, không nói gì.
Ánh mắt Lâm Đại Dao lóe lên, hình như nghĩ tới điều gì cô, cô mấp máy môi, nhỏ tiếng đáp: “Không lẽ cô giấu một đứa con trai bên ngoài à? Mẹ em nói cô và Tư Mã Minh Thịnh giấu một bí mật to bằng trời, không lẽ là chuyện đứa bé sao.”
Bà Hoa vô cùng khiếp sợ, sự phức tạp của nhà giàu vượt xa sức tưởng tượng của bà.
Truyện khác cùng thể loại
369 chương
45 chương