Vợ yêu có chút tâm cơ

Chương 598 : Làm Một Người Phụ Nữ Phật Hệ Không Tranh Với Đời

Ngày hôm sau, cô và Lục Kiến Nghi cùng đến biệt thự của Kiều An. Finn sống ở bên cạnh, Kiều An vốn đã rất buồn bực, khó khăn lắm mới ngóng trông được Lục Kiến Nghi tới thì ai ngờ Hoa Hiền Phương cũng có mặt luôn. Người phụ nữ này rõ ràng chính là cố ý, muốn nhìn thấy Lục Kiến Nghi. Finn cũng ở bên trong, Hoa Hiền Phương nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt tràn ngập địch ý không che giấu chút nào, Finn đã nhận ra, bèn ngượng ngùng cười: “Bà chủ, đã lâu không gặp.” Hoa Hiền Phương nhếch khóe miệng, cười như không cười: “Đúng vậy, thật ra hôm nay tôi tới đây là để làm bà mai, quan hệ của hai người đã thân mật như thế, ngay cả con cũng có rồi, chi bằng hãy sớm kết hôn, đối với mọi người đều tốt.” Kiều An suýt nữa thì ngất: “Bà Lục, cô đừng có nói bậy, tôi với anh ta chẳng có quan hệ gì cả.” Hoa Hiền Phương nhún vai, nở một nụ cười châm biếm: “Trong mệnh có thời thì rốt cuộc phải có – trong mệnh không có thời thì đừng gượng tìm, không thuộc về cô thì cưỡng cầu cũng không được, bớt nghĩ ngợi lung tung mới tốt cho sức khỏe và tinh thần.” Kiều An như bị ong vò vẽ chích, khóe miệng dường như lệch đến cả mang tai, cô ta liên tục hít sâu vài cái buộc mình phải duy trì sự bình tĩnh. Đã đồng ý với Lục Kiến Nghi phải trở lại thành người không tranh không đoạt như trước, không thể lộ tẩy được. “Cô nói đúng lắm, bây giờ tôi chỉ muốn nuôi nấng đứa bé thật tốt, còn những điều khác cũng không suy nghĩ đến, cho nên cô không cần lo lắng.” Hoa Hiền Phương liếc mắt một cái đã nhìn thấy trò hề của cô ta, phụ nữ nhìn phụ nữ vĩnh viễn chuẩn hơn đàn ông, thấy rõ ràng hết thảy. “Làm bộ Phật hệ cũng tốt, lấy lui làm tiến thôi.” Một khối cơ thịt trên mặt Kiều An co rúm lại, cảm giác chính mình cứ như một củ hành tây bị người ta bóc từng lớp từng lớp, mưu kế nhỏ bên trong bị thấy rõ rành mạch. “Bà Lục, chúng ta đừng nói mấy chuyện không thoải mái này nữa, được không? Thật ra tôi không phải là một người khó ở chung, nếu sau khi cô hiểu biết về tôi, biết đâu chúng ta còn có thể trở thành bạn bè.” Hoa Hiền Phương cảm thấy vô cùng buồn cười, cô ta đã trăm phương ngàn kế cướp chồng của cô mà còn muốn giảng hòa làm bạn bè, đây là có biết bao nhiêu dối trá! “Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, nhưng ngày mà cô và Finn tổ chức hôn lễ, tôi vẫn sẽ tặng một bao lì xì.” Mặt Kiều An hết xanh lại trắng: “Tôi với Finn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.” Lời cô ta còn chưa dứt, Finn liền tiếp lời: “Chúng tôi không phải là bạn bè.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Hiền Phương xẹt qua một tia cười lạnh đùa cợt: “Nhưng mà các người vì lợi ích nào đó mà đã ở chung với nhau rồi, không phân cách được.” Khóe miệng của Finn co rút, anh ta biết mình đã bị Hoa Hiền Phương hận rồi. Chuyện của Kiều An càng diễn càng ác, dường như đã đạt đến tình trạng không thể cứu vãn. Hiện tại, Boss vừa gặp anh ta thì sắc mặt liền âm trầm đáng sợ. Rất hiển nhiên, Hoa Hiền Phương là không tin tưởng anh ta. Bởi vì cặp song sinh này mà anh ta lại một lần nữa sa vào mối nguy hôn nhân. Anh ta là người khởi xướng, là đầu sỏ gây chuyện không thể nghi ngờ. Không giải quyết được cục diện rối rắm này thì Lục Kiến Nghi sẽ không tha thứ cho anh ta. “Bà chủ, cô nói đúng lắm, họa là do tôi gây ra nên tôi phải gánh vác trách nhiệm, đề nghị của cô tôi sẽ suy xét.” Ánh mắt của Hoa Hiền Phương trở nên lạnh lùng: “Anh có biết điều gì khiến người ta đau lòng nhất không? Đó là bị người mà mình tin tưởng nhất đâm cho một dao!” Lục Kiến Nghi vẫn trầm mặc, chưa nói một lời nào. Lúc này anh đã nhìn ra, người phụ này vốn dĩ không tới vì Kiều An mà là tới vì Finn. Để tên nhãi này chiêm ngưỡng một chút sự lợi hại của vợ anh cũng tốt, như vậy mới có thể biết được bản thân đã làm ra một chuyện hoang đường ngu xuẩn đến chừng nào. Finn giống như bị trúng một gậy, đầu vai run rẩy: “Bà chủ, gây ra rắc rối cho cô, tôi rất xin lỗi.” Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Không phải mọi chuyện cứ dùng hai chữ xin lỗi là xóa bỏ được.” “Tôi sẽ cố gắng đền bù.” Finn cúi đầu nói. Đền bù? Hoa Hiền Phương hừ lạnh một tiếng, lẽ nào có thể nhét hai đứa bé kia trở về sao? Có vài lỗi lầm, một khi đã phạm phải thì mãi mãi không có khả năng cứu vãn được. “Vậy xem thử anh đền bù thế nào.” Tuy rằng không có ý nghĩa, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì.