Vợ yêu có chút tâm cơ

Chương 544 : Cóc Ghẻ Mà Đòi Ăn Thịt Thiên Nga

Ngay khi Lục Kiến Nghi đi tới, cô đã lập tức kéo anh vào phòng. “Chuyện của chú họ, anh có nghe qua chưa, chú ấy nuôi một người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn sinh được một đứa con trai. Người phụ nữ kia mới hai mươi tám tuổi, nhỏ tuổi hơn chú họ. Chú ấy muốn chính thức đưa người phụ nữ này về nhà, thím họ chết cũng không đồng ý. Bây giờ chú ấy đang yêu cầu mở một cuộc họp đại gia đình, muốn qua mặt thím họ để đưa người thứ ba kia về. Anh nói xem em nên đồng ý hay nên phản đối đây?” Lục Kiến Nghi choàng tay qua vai cô, hỏi ngược lại một câu: “Em thấy thế nào?” Đôi lông mày của Hoa Hiền Phương nhíu lại: “Đương nhiên là em không muốn đồng ý rồi. Sở dĩ bố lấy thêm vợ lẽ là do hoàn cảnh đặc biệt. Chú họ chính là thứ bội tình bạc nghĩa, trâu già đòi gặm cỏ non. Còn cái người phụ nữ kia nữa, đúng là đồ hám tiền, lẽ nào đối với một người đàn ông lớn hơn cả tuổi bố mình còn có thể nảy sinh tình yêu sao. Nếu em đồng ý, không chỉ dập tắt uy phong của vợ cả nhà chúng ta, mà còn cổ vũ cho sự kiêu ngạo của người thứ ba và sự bất chính của tên đàn ông cặn bã kia sao?” Cô vừa nói, vừa điều chỉnh giọng: “Nhưng nội quy nhà họ Lục các anh là cho phép cưới vợ lẽ, ông ấy yêu cầu tổ chức họp đại gia đình cũng được sự cho phép, em không có lý do gì để phản đối.” “Vậy thì em nói trước khi tổ chức đi. Dù sao thì cũng không phải một mình em là người đưa ra quyết định, còn có mấy người bà cụ, và các chú các thím nữa.” Lục Kiến Nghi xoa đầu cô. Cô có chút tức giận: “Ông nội là người sáng suốt, biết tính toán mọi việc, thông minh hơn người, đối với bà nội cũng là một lòng một dạ, tại sao lại đặt ra thứ nội quy gia đình như vậy?” Lục Kiến Nghi dang tay: “Đây không phải cho ông nội đặt ra, mà là do ông cụ đặt.” Dáng vẻ của Hoa Hiền Phương vô cùng phẫn nộ: “Ông cụ lúc đó sống ở thời dân quốc, có thể có đến ba, bốn vợ, nhưng bây giờ đã là thế kỷ thứ hai mươi mốt rồi, pháp luật đã đưa ra quy định là chế độ một chồng một vợ. Hiện tại ở nước chúng ta tỷ lệ nam nữ đang mất cân bằng một cách nghiêm trọng, số người độc thân đến ba mươi mốt triệu người, nếu như tất cả những người giàu có quyền lực như các anh đều lấy đến ba, bốn vợ, vậy số lượng người độc thân sẽ càng gia tăng hơn nữa, những người đàn ông không có tiền biết phải sống sao đây, chẳng lẽ đều trở thành hòa thượng hết sao?” Mặc dù đã được thăng cấp đến đỉnh của Kim Tự Tháp, nhưng lập trường của cô vẫn là khuynh hướng rộng rãi hướng về quần chúng lao động. Sau khi một người trở nên giàu có thì không thể quên cội nguồn, không thể quên công ơn sinh thành ra mình! Lục Kiến Nghi lấm tấm mồ hôi: “Không nên vì một trường hợp đặc biệt mà cho rằng tất cả mọi người đều như thế, đàn ông nhà họ Lục bọn anh vẫn rất tự biết hạn chế. Sở dĩ ông nội không bỏ đi nội quy này là bởi vì sau khi ông cụ đặt ra nội quy, cũng đã đặt ra một quy tắc, mỗi thế hệ thừa kế của nhà họ Lục có thể bổ sung, hoàn thiện đối với nội quy của dòng họ, nhưng nội quy mà ông cụ đặt ra thì một trăm năm cũng không thể thay đổi được.” Hoa Hiền Phương tức hộc máu, sự bá đạo của người nhà họ Lục chắc chắc là do di truyền. “Một trăm năm? Từ đó đến nay đã qua bao nhiêu năm rồi?” “Đã được tám mươi năm rồi.” Lục Kiến Nghi nhún vai. “Vậy phải hai mươi năm nữa em mới thoát khỏi cái nội quy này!” Hoa Hiền Phương cười lên hai tiếng. Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô, ánh mắt chứa đựng sự cưng chiều: “Sau này nội quy gia đình, em muốn sửa thế nào, đều sẽ do em quyết định.” “Đây là lời anh tự nói, không được phép hối hận.” Cô cười tinh quái, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu. Lục Kiến Nghi lấy một quả cherry đẩy vào miệng cô, ăn xong bỏ hạt ra nói tiếp: “Thím họ lúc còn trẻ không phải là một ngôi sao lớn sao? Tuy rằng bây giờ thím ấy đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn còn rất quyến rũ, chú họ sao lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy chứ, thật là cặn bã quá đi. Sau này nếu em già đi, anh cũng sẽ ghét bỏ em mà đi tìm cỏ non ở ngoài kia không?” Lục Kiến Nghi búng vào trán cô: “Anh là người nông cạn như vậy sao?” Cô hờn dỗi liếc xéo anh một cái: “Không phải bây giờ, nhưng con người đều sẽ thay đổi, sau này về già anh sẽ trở nên như thế nào, em cũng không thể đoán được.” Anh dang tay kéo cô vào lòng, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: “Đồ ngốc, không ngờ em lại quan tâm anh đến vậy.” Đôi mi cong dày của cô khẽ động, lộ ra vẻ gian xảo: “Dù sao em cũng là người phụ nữ bị anh ruồng bỏ, đề phòng trước, ít nhiều cũng tính toán chút thì đó cũng là đều bình thường. Điều này và chuyện tình cảm không liên quan gì đến nhau.” Lục Kiến Nghi nghẹn ngào nói: “Cuối cùng là anh bỏ rơi em, hay là em bỏ rơi anh vậy?” Cô nhăn mặt: “Cũng như nhau mà, chúng ta là kiểu một mũi tên trúng hai đích. Có điều, người ngoài lại không nghĩ như vậy. Lúc trước anh đã lan truyền tin tức trong giới giải trí rằng chúng ta đã bí mật kết hôn từ lâu. Trong mắt mọi người, có một điều chắc chắn là em đã bị đuổi ra khỏi nhà. Có một câu nói rằng, nếu bị chồng ruồng bỏ phải tự mình kiên cường hoàn thiện bản thân. Mặc dù em bị đuổi đi, nhưng phát triển ở nước An Kỳ, vì thế lại một lần nữa nhận lại được sự ưu ái của cậu cả Lục.” Lục Kiến Nghi lộn xộn: “Chính là phiên bản này sao?” Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Sao lại không phải chứ? Anh là cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh, tất cả những gì đẹp đẽ nhất đều ở trên người anh, người phụ nữ nào mà lại không muốn lấy anh cơ chứ. Đến lúc em kết hôn với anh, tất cả mọi người đều nghĩ rằng em như một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Anh là bông hoa nhài, là thiên nga, còn em là phân trâu, là cóc ghẻ. Em chắc chắn phải quỳ gối xin xỏ anh đủ kiểu, làm sao có thể yêu cầu ly hôn chứ?” Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi Lục Kiến Nghi, nụ cười này dường như là một tiếng thở dài bất lực: “Dù anh có tốt như nào đi nữa, thì trong lòng em, anh vẫn không thể so được với Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh.” Đôi mắt đen của cô long lanh trong ánh nắng. Trong lòng của cô, tình cảm của hai người Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh đối với cô đều là loại tình cảm trong sáng, không pha lẫn một chút tạp chất nào. Mà anh đối với cô, càng nhiều hơn là dựa trên nhu cầu sinh lý. Nếu anh không có bệnh giấu diếm, thì sẽ không thể nào nuông chiều cô như vậy, cô vẫn sẽ còn giống như ngày trước, là thứ hèn mọn thấp kém, luôn bám víu lấy anh. “Đi ăn cơm thôi, em đói rồi.” Nuốt sự chua xót không thể giải thích vào trong, cô đẩy tay anh ra và đứng dậy. Phản ứng này dường như là đang muốn né tránh một chuyện gì đó. Đôi mắt lạnh lùng sắc bén đang dần dần trở nên ảm đạm. Có một sự hiểu lầm, cứ quanh quẩn ở giữa bọn họ, không thể nào hóa giải được. Đi tới phòng ăn, bọn nhỏ đã ngồi vào bàn. Lục Vinh Hàn cũng tới. “Bố, về chuyện chú họ cưới vợ lẽ, con đã chuẩn bị buổi họp đại gia đình vào sáng thứ bảy.” Hoa Hiền Phương báo cáo. Lục Vinh Hàn gật đầu, trên khuôn mặt ông ấy thoáng biến sắc, không lên tiếng cũng không quan tâm. Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chú họ cũng thật là vô lý, đã lên chức ông nội rồi, vậy mà đùng một cái lại vướng vào một người phụ nữ tuổi còn nhỏ hơn cả anh họ, điều không thể chấp nhận được nhất chính là, người phụ nữ kia là một người nổi tiếng trên mạng.” “Làm sao cô biết?” Hoa Hiền Phương hơi giật mình. “Lời nói của thím họ, toàn bộ mọi người trong nhà đều phản đối, người phụ nữ kia cùng đứa con riêng nếu được cho vào gia phả nhận họ, thì sẽ tranh đoạt tài sản với anh họ, đến lúc đó gia đình bọn họ sẽ không có ngày nào được yên ổn.” Lục Sênh Hạ vừa nói, vừa cố ý nhìn sang Tư Mã Ngọc Như một chút. Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật, trong lòng rất khó chịu nhưng không thể nói ra. Một chút tài sản kia làm sao có thể sánh với đế chế của Lục Thị. Ngay khi cô ta ngẩng đầu lên, phát hiện bà Lục đang nhìn cô ta dường như là cố ý nhưng cũng như vô ý, giống như một kiểu âm thầm khiêu khích. Bởi vì bà ta cũng là vợ lẽ.