Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 510 : Nhớ Anh Thì Cứ Nói Thẳng
Kiều An đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho bữa tiệc thứ bảy.
Cô ta mặc bộ lễ phục đắt tiền nhìn rất quyến rũ.
Người tới tham gia bữa tiệc không chỉ có những người nổi tiếng mà còn có rất nhiều phóng viên.
“Tôi biết mọi người vẫn luôn rất quan tâm tới chuyện bố của đứa bé là ai? Hôm nay tôi muốn làm sáng tỏ chuyện này trước công chúng để bố ruột của đứa bé gánh vác trách nhiệm nên có.”
Khi cô ta phát biểu số lượng khách khứa tò mò đã tăng lên đến cực điểm.
Kiều An nắm chặt microphone, nói rõ ràng từng chữ: “Anh ấy là người đàn ông mà tôi yêu nhất, chúng tôi ở bên nhau đã rất nhiều năm, không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì có thể cản trở tình yêu của chúng tôi.
Anh ấy nói anh ấy không thể cưới tôi nếu để tôi đi theo anh ấy mà không có danh phận gì thì quá tủi thân cho tôi, hơn nữa anh ấy cũng không thể ở bên cạnh tôi mọi lúc cho nên anh ấy muốn cho tôi hai đứa trẻ để hai đứa làm bạn bên cạnh tôi thay anh ấy.
Vốn dĩ chúng tôi đã nói sẽ không công khai bí mật chuyện con cái nhưng mà bây giờ tôi đã thay đổi ý định, đối với tôi như vậy là không công bằng cho bọn trẻ, bọn trẻ có quyền lợi nhận tổ quy tông.
Anh yêu xin anh hãy tha thứ cho sự tùy hứng của em, bởi vì em quá yêu anh và quá yêu con.
Hôm nay em muốn để tất cả mọi người biết bố của con em là…”
Cô ta còn chưa nói hết câu cửa phòng tiệc đã bị đẩy ra, một bóng người cao to xuất hiện ở trước cửa.
Một cơn hoảng loạn mạnh mẽ quét ngang qua, giọng nói của cô ta tắc nghẽn ở trong cổ họng.
Finn chậm rãi đi đến nhận đứa trẻ từ tay cô giúp việc.
“Thực ra tất cả mọi người đều biết, em cần gì phải huy động nhân lực để tuyên bố chứ, cứ muốn ép anh trở về như vậy sao?”
Sắc mặt Kiều An hoàn toàn trắng bệch, ngay cả bờ môi cũng đã mất đi màu sắc.
Finn vỗ về chơi đùa với đứa trẻ ở trong lòng, đây là một lời đe dọa thầm lặng, nếu như cô ta dám nói sai một chữ thì anh ta sẽ lập tức bế đứa trẻ đi.
Theo như khách khứa thấy thì đây là trực tiếp thừa nhận đứa trẻ là con của anh ta.
Kiều An hung hăng nuốt nước miếng, miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Finn, anh trở về lúc nào vậy?”
Finn nhún vai, giọng điệu hững hờ: “Để tình cảm của chúng ta hòa hợp sếp đã cho anh nghỉ phép và cho phép anh trở về thăm người thân.”
Kiều An muốn ói ra máu, đây là muốn đem chuyện của hai người làm cho trở nên vững chắc để cô ta không có cơ hội xoay người.
“Anh đừng nói lung tung, anh và tôi hoàn toàn không có…”
“Quyến rũ chính là quyến rũ, sao phải lấy cái tên là tình yêu đẹp làm gì chứ, em hẳn là rất rõ ràng quan hệ của anh và em như thế nào.
Nếu như em không thể nuôi con thì anh sẽ mời người đến nuôi, cả ngày giống như một người vợ hờn giận lăn qua lăn lại vậy, thật là nhàm chán.”
Đáy mắt của Finn lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, Kiều An rùng mình cảm thấy cơn ớn lạnh lan truyền dọc theo khắp tứ chi.
Khách khứa đều cảm thấy thổn thức.
Theo như họ suy nghĩ mọi chuyện hẳn là như thế này.
Sau khi Lục Kiến Nghi kết hôn với Hoa Hiền Phương bèn vứt bỏ Kiều An.
Kiều An không chịu nổi cô đơn nên đã quyến rũ Finn, sau khi Lục Kiến Nghi biết mặc dù không vui cho lắm nhưng vẫn thuận nước đẩy thuyền nhường Kiều An cho Finn.
Nhưng mà đàn ông vốn dĩ là như vậy, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được.
Finn thích mùi vị ăn vụng, bây giờ đã chơi chán nên không muốn chơi nữa, vì vậy chạy ra nước ngoài trốn.
Sở dĩ Kiều An tổ chức bữa tiệc này là để ép buộc anh ta trở về.
“Có phải bây giờ mỗi người nuôi một đứa trẻ không?”
“Nếu như hai người còn tình cảm thì kết hôn cũng là một chuyện tốt.”
“Đúng vậy, nếu như cậu chủ Lục cũng đã đồng ý để hai người ở bên nhau thì cũng không cần phải giấu diếm nữa.”
……
Mọi người anh một lời tôi một câu, thảo luận ầm ĩ.
Kiều An cảm giác bản thân bị đá vào trong vũng bùn, cuối cùng không thể nào gột rửa sạch sẽ.
Cho dù cô ta có nói như thế nào đoán chừng cũng sẽ không có người tin tưởng con của cô ta không phải là con của Finn.
Trừ phi đi làm xét nghiệm quan hệ bố con, nhưng mà Lục Kiến Nghi chắc chắn sẽ không để ý tới cô ta cũng sẽ không phối hợp.
Ở nhà họ Lục xét nghiệm quan hệ bố con không phải là việc có thể làm một cách tùy tiện.
Nếu đó là do ba cơ quan thẩm định được chỉ định đặc biệt.
Trong quá trình xét nghiệm quan hệ cả bố mẹ và con cái đều phải ở đây, còn phải có đoàn luật sư đi cùng.
Người có tài năng như thế nào đi nữa cũng không thể làm giả được.
“Finn anh đừng nên quá đáng, nếu như ép tôi thì tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Finn nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo nham hiểm tàn ác: “Tôi và Kiều An phải xử lý chuyện riêng của mình nên bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, xin mọi người hãy về đi.”
Khách khứa nhao nhao rời đi.
Finn áp giải Kiều An lên xe.
Trở lại trong biệt thự, Kiều An bắt đầu hét lên.
“Anh cái tên điên này, anh muốn hủy hoại tôi sao? Có phải anh đã nói với Lục Kiến Nghi đây là con của anh cho nên mặc kệ tôi giải thích như thế nào anh ấy cũng không chịu tin tưởng, không để ý tới tôi.”
Finn nắm cằm của cô ta: “Làm người không thể quá tham lam, người tham lam chắc chắn sẽ chết rất nhanh.
Lúc trước tôi đã cảnh cáo cô nếu như cô dám vi phạm giao hẹn của chúng ta, từ nay về sau đừng nghĩ có thể nhìn thấy hai đứa trẻ này.”
Gân xanh trên trán Kiều An nhấp nhô lên xuống.
Lúc trước chẳng qua cô ta chỉ chơi đùa với anh ta mà thôi, cô ta muốn có con để ép buộc Lục Kiến Nghi.
Nếu như hai đứa trẻ không thể nhận tổ quy tông, không thể trở thành một thành viên trong nhà họ Lục, không thể chống lại con của Hoa Hiền Phương, vậy thì chúng có tác dụng gì nữa chứ?
“Dựa vào đâu mà con của Hoa Hiền Phương có thể được nâng ở trong lòng bàn tay, con của tôi lại phải giống như chuột chũi không thể lộ ra ngoài ánh sáng? Tôi muốn để bọn nó được hưởng thụ đãi ngộ giống như con của Hoa Hiền Phương!”
Finn cười giễu “Làm người phải tự nhận thức được bản thân, cô có điểm nào có thể so sánh được với Hoa Hiền Phương?”
Cơ mặt của Kiều An hung hăng co rút, cảm giác giống như nhận một trăm nghìn vết thương đả kích tới tâm hồn.
“Tôi…Tôi kém Hoa Hiền Phương chỗ nào chứ? Thời gian tôi và Kiến Nghi ở bên nhau nhiều hơn, dựa vào đâu cô ta có thể làm mợ chủ Lục còn tôi thì không thể?”
Finn lạnh lùng nhìn cô ta từ đầu đến đuôi, ánh mắt giễu cợt và dò xét giống như một thanh gươm sắc bén: “Khoảng cách giữa cô và Hoa Hiền Phương chính là đồng thau và vương giả.”
Khóe miệng Kiều An giống như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch đến mang tai.
“Hoa Hiền Phương tốt chỗ nào chứ, cô ta hoàn toàn không yêu Kiến Nghi hết lòng.
Cô ta vừa đóng giả làm một người vợ hiền lành vừa câu kết với Hứa Nhã Thanh làm bậy, dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng.
Cô ta hoàn toàn là một người phụ nữ không biết xấu hổ, Kiến Nghi bị cô ta che mắt mới không thể nhìn rõ bộ mặt thật trà xanh của cô ta.”
Đôi môi mỏng của Finn nở nụ cươi giễu tràn đầy vẻ châm biếm: “Ghen ghét quả nhiên có thể làm cho tâm hồn của một người phụ nữ trở nên vặn vẹo.
Cô hẳn là phải đi soi gương nhìn xem bây giờ cô xấu xí đến mức nào.
Lúc trước cô không như thế này.”
Kiều An tức hổn hển: “Người đàn ông mà tôi yêu nhất đã bị người khác cướp mất, chẳng lẽ tôi còn có thể bình tĩnh làm như chẳng có chuyện gì xảy ra sao?”
Ánh mắt đùa cợt của Finn xẹt qua khuôn mặt yếu ớt của cô ta: “Cô có biết Hoa Hiền Phương mạnh nhất ở chỗ nào không?”
Kiều An khẽ giật mình: “Ở chỗ nào?”
Truyện khác cùng thể loại
369 chương
45 chương