Vợ yêu có chút tâm cơ

Chương 502 : Tôi Không Phải Là Bạn Trai Của Cô

Tư Mã Ngọc Thanh đi học về, cúi đầu thở dài. “Ôi, không ngờ nhà chúng ta lại phá sản nhanh như vậy.” Mã Trúc Mai trừng mắt nhìn cậu ấy: “Cái thằng nhóc này nói bậy bạ gì đó, sao nhà chúng ta có thể phá sản chứ?” “Ông ngoại chết, dì hai chết, công ty bị người khác chiếm đoạt không phải là phá sản sao? Hôm nay bạn học của con đều bàn tán xôn xao, còn hỏi nếu như nhà chúng ta phá sản không có tiền thì còn có thể đi học được nữa không?” Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi, cậu ấy cũng không hiểu phá sản có ý gì, cậu ấy chỉ cảm thấy công ty của ông ngoại không còn nữa thì hẳn là phá sản. Mã Trúc Mai nhéo khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của cậu ấy: “Đừng nghe mấy đứa nhóc kia nói lung tung, nhà chúng ta có tiền xem như không có Mã Thị cũng sẽ không phá sản, hơn nữa vẫn còn có cô của con làm chỗ dựa cho chúng ta mà.” Tư Mã Ngọc Thanh nhăn mặt: “Đúng vậy, bây giờ con ở nhà của cô, mọi người phá sản thì con cũng sẽ không trở thành người nghèo. Mẹ cũng không nên đón con về, con sẽ không về đâu.” Nói xong cậu ấy đeo cặp sách chạy lên lầu. “Thằng nhóc này.” Mã Trúc Mai nhìn bóng lưng của cậu ấy lắc đầu, sau đó nắm tay Tư Mã Ngọc Như: “Chị cả, chị phải nhờ anh rể tìm cách giúp chúng ta lấy lại tập đoàn, nhà họ Mã và nhà họ Lục cũng được xem như là thân thiết, Mã Thị rơi vào tay người khác thì sẽ làm ảnh hưởng tới Lục Thị.” Tư Mã Ngọc Như xoa xoa đôi bàn tay: “Anh rể của em vẫn còn tức giận chuyện lúc trước Minh Thịnh Thế bắt cóc Ngọc Thanh. Chị sẽ tìm thời gian thích hợp để nói với anh ấy, thăm dò xem ý của anh ấy thế nào.” “Chị, Minh Thịnh có không tốt như thế nào đi nữa thì cũng là em ruột của chị, nếu như có người nào dám bắt nạt chi thì nó chắc chắn sẽ không chút do dự che chở cho chị. Nếu như nó xong đời thì không có ai có thể giúp chị nữa.” Mã Trúc Mai nói. Tư Mã Ngọc Như không nói gì, mặc dù Tư Mã Minh Thịnh làm cho cô ta rất thất vọng nhưng suy cho cùng cậu ta vẫn là em ruột của cô ta, cậu ta xảy ra chuyện lớn như vậy sao cô ta có thể không quan tâm chứ?” Lúc hai bố con Lục Vinh Hàn trở về đã là buổi tối. Ngay khi Lục Kiến Nghi đi vào nhà Hoa Hiền Phương bèn rót cho anh một ly champagne: “Chúc mừng chồng!” “Chúc mừng cái gì?” Lục Kiến Nghi ngồi xuống ghế salon, vẻ mặt hờ hững như gió. Cô lè lưỡi, không hổ là chiến thần tung hoành ở trên thương trường nhiều năm, bình thản giống như hoàn toàn không có chuyện gì to tát: “Trời biết đất biết, anh biết em biết nên tùy tiện chúc mừng một chút thôi.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhếch thành hình vòng cung, nhẹ nhàng cụng ly với cô: “Uống rượu không thì không có ý nghĩa, nếu như muốn chúc mừng thì buổi tối hãy phục vụ nguyên bộ đi.” Cô hờn dỗi liếc nhìn anh, lại sinh lý át lý trí rồi. “Chúng ta đã quy định một tháng phục vụ nguyên bộ một lần.” “Đây là thưởng thêm.” Anh nhấp một ngụm Champagne, cúi người hôn lên môi cô rồi chuyển Champagne vào trong miệng của cô, sau đó đưa tay ôm cô đi về phía nhà tắm. Hai tiếng sau…. Cô vẫn bị ôm ra ngoài, nhưng mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo. “Hôm nay Mã Trúc Mai đến tìm mẹ nhỏ, Tư Mã Minh Thịnh sẽ không bỏ qua cậu ta khẳng định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để lấy lại vị trí của mình.” Lục Kiến Nghi vén mái tóc ướt sũng trên trán cô lên: “Cô gái ngốc nghếch, đây không phải là chuyện mà em cần phải quan tâm.” Cô tinh nghịch le lưỡi: “Em biết, em chỉ muốn nhắc nhở anh hãy cẩn thận một chút mà thôi.” Sau khi dừng lại một chút dường như cô nghĩ ra điều gì đó khẽ nói: “Anh có cảm thấy tai nạn xe cộ của Mã Ngọc Linh giống với cảnh tượng mà em đã gặp phải không? Anh nói xem người mà Tư Mã Minh Thịnh tìm có thể nào thuộc cùng một tổ chức giết người kia không?” Lục Kiến Nghi đã nghĩ tới chuyện này từ lâu rồi nên anh vẫn đang điều tra chuyện này. “Anh sẽ tìm hiểu rõ ràng.” …… Ngày hôm sau Hoa Hiền Phương hẹn Tần Như Thông đi uống trà chiều, không ngờ lại gặp Hạ Dĩ Nhiên ở trong sảnh lớn. Hoa Hiền Phương lén hít sâu một hơi. Chuyện này thật khó xử. Hy vọng Tần Như Thông có thể ứng phó cho tốt, đừng để cô ấy nhìn ra sơ hở. “Cô ấy chính là Hạ Dĩ Nhiên bạn gái người anh em tốt của anh.” Cô cực kỳ nhỏ giọng nhắc nhở. “Anh biết, anh đã nhìn thấy hình rồi.” Tần Như Thông gật đầu, hít sâu một hơi ép buộc bản thân phải giữ bình tĩnh. “Thật là trùng hợp, sao em lại ở đây?” Khóe miệng của anh ta há ra thật to, giả vờ nở nụ cười khoa trương để che giấu tất cả sự khó chịu. “Lông Nhỏ không phải anh nói hôm nay phải ở bên cạnh ông cụ sao? Sao lại trở thành ở bên cạnh em gái rồi?” Hạ Dĩ Nhiên nở nụ cười xinh đẹp nói với giọng điệu trêu chọc. Tần Như Thông gãi đầu: “Ông cụ muốn ngủ trưa nên anh chạy ra ngoài uống trà chiều.” “Thật không ngờ anh còn có sở thích như vậy.” Hạ Dĩ Nhiên cười nói. “Đây không phải là sở thích mà là lòng hiếu thảo, đây là bà nội của anh nên đây là chuyện mà anh phải làm.” Tần Như Thông nhún vai. Hạ Dĩ Nhiên nhíu đôi mi thanh tú cảm thấy hơi giật mình: “Không phải bà nội của anh đang ở nước ngoài sao?” “Bà nội nuôi của anh.” Tần Như Thông không chút hoang mang, hời hợt giải thích. Hạ Dĩ Nhiên hài hước cười: “Sao lúc trước lại không nhìn ra anh thích kết nghĩa nhận người thân nhỉ.” Tần Như Thông giang tay ra đổi lại giọng nói hài hước: “Có rất nhiều chuyện mà em không biết, nếu như có thể dễ dàng bị em nhìn thấu chẳng phải là rất không có nội hàm sao?” Hạ Dĩ Nhiên vươn tay ra muốn xoa đầu anh ta giống như lúc trước, anh ta theo bản năng lóe lên rồi tránh đi. Phản ứng này làm cho cô ấy chấn động: “Sao vậy?” Hoa Hiền Phương vội nói: “Anh ấy không hy vọng chị đối xử với anh ấy giống như là em trai, anh ấy là bạn trai của chị.” Tần Như Thông khẽ ho, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh: “Đúng vậy Hạ Dĩ Nhiên, hai tuổi không phải là lớn, sau này em ở trước mặt anh hãy giống như là chim non nép vào người chứ không thể làm chị lớn.” Trong giọng nói của anh ta kèm theo vẻ ngang ngược giống như đang ra lệnh. Hạ Dĩ Nhiên ngạc nhiên, cô ấy luôn cảm thấy hôm nay anh ta hơi là lạ. Trong lòng Hoa Hiền Phương lại hiểu rất rõ ràng. Tính cách của Tần Nhân Thiên và Tần Như Thông hoàn toàn khác nhau. Tần Nhân Thiên phóng đãng không bị trói buộc, đùa giỡn với đời, làm trái luân thường đạo lý, có đôi khi còn có tính trẻ con, mà Tần Như Thông lại thành thục thận trọng, nhìn xa trông rộng nhạy bén, mặc dù tính tình dịu dàng nhưng dứt khoát. “Chị Dĩ Nhiên, buổi chiều chị có bận việc gì không?” Cô chuyển chủ đề để phân tán sự chú ý của Hạ Dĩ Nhiên. Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu: “Không có, chị chuẩn bị đi dạo một vòng.” Hoa Hiền Phương cười” Đúng lúc em cũng không có việc gì, anh em uống xong trà chiều thì phải trở về chăm sóc ông cụ, em đi dạo với chị nhé?” “Được.” Hạ Dĩ Nhiên khẽ xoa cằm. Tần Như Thông cầm một miếng bánh nướng xốp, ở phía trên phết một lớp sốt việt quất và một chút phô mai đang muốn ăn thì giọng nói của Hạ Dĩ Nhiên vang lên: “A, sao anh không chấm tương ớt?” Tần Như Thông bị sặc: “Tương ớt?” Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy cách ăn kỳ lạ như vậy. “Đúng vậy, anh nói đây là cách ăn do anh sáng tạo ra, trung tây kết hợp.” Hạ Dĩ Nhiên cười hì hì. Tần Như Thông hung hăng nuốt nước miếng: “Anh…Bây giờ anh thay đổi cách ăn, thử hương vị chính thống của Anh.” “Nhưng không phải anh ghét nhất là nước sốt việt quất sao?” Hạ Dĩ Nhiên nhíu lông mày.