Vợ yêu có chút tâm cơ

Chương 445 : Loại Bỏ Một Trong Hai Nhân Cách

Hoa Hiền Phương không hiểu ý anh ta, nhưng cũng không hỏi thêm, vì người phụ nữ đó đã có gia đình, nói nhiều chỉ thêm buồn mà thôi. Túi sữa nhỏ lấy con rô bốt từ trong cặp ra: “Cậu ơi, trong này có một bộ phim hoạt hình rất hay. Con đã từng xem trước đây, bây giờ muốn xem lại nhưng không tìm thấy nữa, trên mạng cũng không có.” Tần Nhân Thiên nhấc người máy lên nhìn: “Mẹ mua cái này cho con sao? Alpha Egg à?” Túi sữa ngạc nhiên hỏi: “Cậu, cái này là cậu mang từ nước ngoài về cho con mà, cậu không nhớ sao?” Đôi mắt nâu sẫm của Tần Nhân Thiên thoáng lóe lên: “Người máy nào trông cũng giống nhau, cậu tưởng mẹ mua cho con một con mới.” Túi sữa nhỏ lắc đầu: “Con rất thích con robot này, không muốn thay con mới đâu. Cậu giúp con hỏi chú bán robot là tải phim về ở đâu được không ạ?” “Được rồi, để cậu hỏi.” Tần Nhân Thiên cười gật đầu. Sau đó, anh đưa túi sữa nhỏ đi chơi bóng chày trong sân, còn Hoa Hiền Phương vào bếp làm món thịt heo xào chua ngọt với dứa. Người giúp việc ở bên cạnh phụ giúp. Cô ta nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Cô Phương, cô có thấy cậu chủ có chút kỳ quái không?” Hoa Hiền Phương kinh ngạc hỏi: “Kỳ quái chỗ nào chứ?” Người giúp việc chớp mắt, che nửa miệng nói: “Cô đã từng xem bộ phim truyền hình tên là “người có bảy nhân cách” chưa, nam chính trong đó có bảy nhân cách khác nhau, một tính cách một kiểu. Tôi nghĩ cậu chủ cũng giống như vậy. Cứ cách một khoảng thời gian, tôi lại cảm thấy rằng cậu ấy như biến thành một con người khác vậy.” Hoa Hiền Phương sửng sốt, cô nghĩ mình là người duy nhất cảm thấy như vậy, không ngờ những người giúp việc cũng thấy thế. Nhưng cô lại không tỏ vẻ gì mà hỏi một cách thản nhiên: “Tại sao cô lại cảm thấy anh ấy biến thành người khác?” “Một người thích sôi nổi, một người thích yên tĩnh, một người thích ăn cay, một người thì cay một chút cũng không ăn… Tính cách không giống, khẩu vị không giống, tất cả mọi thứ đều khác nhau. Trong phim cũng giống vậy. Cô có nghĩ rằng sau khi đầu cậu chủ bị thương thì đã xuất hiện một nhân cách khác không?” Trước đây, Hoa Hiền Phương không nghĩ tới như điều này, nhưng khi nghe người giúp việc nói thì cô lại cảm thấy hình như đúng là như vậy. “Cô nghĩ nhiều rồi, anh tôi luôn thích thay đổi, không có định tính. Hơn nữa đầu anh ấy vừa bị thương, khôi phục trí nhớ cũng chưa bao lâu, khó tránh khỏi phải trải qua quá trình thích ứng.” “Ồ.” Người hầu lè lưỡi: “Cô Phương, đừng nói với cậu chủ những gì tôi đang nói với cô nhé, nếu không cậu ấy nhất định sẽ tức giận rồi sa thải tôi mất.” “Đừng lo, tôi sẽ không nói đâu.” Hoa Hiền Phương nhún vai cười khẽ. Khi Tần Nhân Thiên dẫn túi sữa nhỏ quay lại thì Hoa Hiền Phương và người giúp việc đã làm cơm xong. “Đã lâu rồi anh mới được món thịt heo xào dứa chua ngọt yêu thích, Hiền Phương làm là ngon nhất, không ai có thể so sánh được”. “Anh thích thì ăn nhiều một chút.” Hoa Hiền Phương mỉm cười gắp cho anh ta một miếng thịt. Anh ta cắn nhẹ một miếng, thịt vừa giòn vừa ngọt vừa chua, hệt như hương vị của tình yêu. Tiếc là họ sẽ không bao giờ quay lại được như trước. “Hiền Phương, bây giờ em với Lục Kiến Nghi thế nào rồi? Anh ta có còn chọc em giận không?” Cô cười ngọt ngào: “Không có, mỗi ngày anh ấy đều bận chăm con, không có thời gian làm em tức giận đâu.” Tần Nhân Thiên nhìn thấy sự hạnh phúc và ngọt ngào trên gương mặt cô, biết rằng cô và Lục Kiến Nghi chung sống rất hoàn thuận. “Anh ta đối tốt với em là anh yên tâm rồi.” Giọng điệu của Tần Nhân Thiên có chút chua xót. Đã nhiều lần anh ta tự thuyết phục mình từ bỏ, chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc là được, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút không cam lòng. Nếu không phải do ông trời trêu ngươi thì sao họ lại chia lìa cơ chứ? Hoa Hiền Phương cười: “Anh à, thật ra tình cảm không nhất thiết là sẽ không thay đổi. Mỗi người sẽ thích những người khác nhau vào thời điểm khác nhau, anh cũng nên cố gắng tiếp nhận một người mới đi.” Đối với Tần Nhân Thiên, những lời này như một đòn giáng mạnh vào trái tim anh, cho thấy cô không còn yêu anh nữa, anh đã hoàn toàn trở thành quá khứ rồi. “Có lẽ là anh thích hoài niệm hơn.” “Do anh chưa gặp được người định mệnh của mình thôi, gặp được cô ấy rồi anh cũng sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.” Cô cười nhẹ. Ánh mắt Tần Nhân Thiên dần mờ đi, trên đời này sẽ không có một người thứ hai như cô, trong lòng anh ta cũng sẽ không thể có thêm một bóng hình khác. Sau khi ăn xong, Hoa Hiền Phương đưa Trần Quân trở về nhà. Lục Kiến Nghi đang cho con uống sữa, mỗi khi ở nhà, anh sẽ luôn tự mình cho con ăn. Anh chính là một người bố lý tưởng. Hoa Hiền Phương ngồi xuống bên cạnh anh: “Em phát hiện ra, khi anh có ở nhà, hai đứa nó đều rất ngoan.” “Đương nhiên rồi, công anh tối nào cũng dạy con từ trong bụng mà.” Lục Kiến Nghi nhướng mày đầy tự tin. Đợi con uống xong, anh ôm lấy chúng vỗ về: “Tiểu Quân đâu rồi? “Đi tìm Sênh Hạ chơi rồi.” Hoa Hiền Phương nhún vai. “Tần Nhân Thiên đúng là đã khôi phục bản tính rồi, suốt ngày chạy vòng quanh thế giới.” Lục Kiến Nghi nói với giọng điệu thản nhiên. Cô nhấp một ngụm trà, trong mắt lóe lên một tia sáng khó hiểu: “Anh nói xem, tính cách Tần Nhân Thiên trước và sau khi mất trí nhớ có phải giống như hai người khác nhau không?” Lục Kiến Nghi lẳng lặng nhìn cô: “Quả thực rất khác nhau, sau khi mất trí nhớ thì bình thường hơn rất nhiều.” Cô mím môi, hạ thấp giọng nói: “Thật ra sau khi khôi phục trí nhớ, anh ấy cũng không hoàn toàn cẩu thả phóng túng, có đôi khi lại trở lại như lúc trước khi khôi phục ký ức, giống như kiểu người có hai nhân cách, sau đó không ngừng hoán đổi cho nhau vậy. Lục Kiến Nghi khẽ giật mình, đôi mắt đen sâu thẳm càng thêm sắc bén: “Em đang nghi ngờ anh ta còn có nhân cách khác à?” Cô lắc đầu: “Không phải em mà là người giúp việc của anh ấy. Sau khi xem một bộ phim truyền hình về đa nhân cách thì nghi ngờ anh ấy cũng mắc phải, nói là có lúc anh ấy biến thành một người khác.” Cô dừng lại, ánh mắt rơi vào một góc không rõ ngoài cửa sổ, giọng nói dường như cũng phát ra từ đó, mang theo chút trầm thấp: “Lúc anh ấy yên lặng lại làm em nhớ đến…” Cô dừng lại, mím môi, trên mặt hiện lên một tia buồn bã. Lục Kiến Nghi biết cô đang ám chỉ ai. “Giống lắm sao?” “Ừm, rất giống.” Cô gật đầu không chút do dự. Lục Kiến Nghi hơi nheo lại đôi mắt đào hoa lại, ánh mắt ngày một sâu hơn. “Lẽ nào chấn thương đầu của anh ta thực sự đã làm xuất hiện một nhân cách khác?” “Hay bị một hồn ma nhập vào người?” Hàng lông mi dài của Hoa Hiền Phương chợt động đậy, một tia sáng kỳ dị xuất hiện trong đầu. Lục Kiến Nghi nghẹn họng nói: “Em đang muốn nói linh hồn của Thời Thạch nhập vào anh ta hay sao?” “Thực ra, thuyết tâm linh lý giải việc về nhân cách tách rời chính là có nhiều linh hồn trong một cơ thể. Trước đây, anh ấy đã nói với em rằng có hai linh hồn trong cơ thể anh ấy. Linh hồn là sóng não, anh ấy và Thời Thạch trông giống y như đúc, tần số sóng não của hai người cũng có thể giống nhau. Sau khi Thời Thạch qua đời, sóng não lơ lửng ở trên không đột nhiên đập vào sóng não của Tần Nhân Thiên, sau đó chúng hòa vào nhau.” Hoa Hiền Phương càng nói càng sinh động, dường như cô cũng đã bị thuyết phục bởi chính mình.