Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 144 : Chị có tư cách gì yêu cầu tôi chứ
“Mỗi lần bên cạnh Tần Nhân Thiên có người phụ nữ nào đó, chị Kiều Sam đều tức muốn chết, bây giờ lại tích cực giới thiệu phụ nữ cho em trai mình, tiêu chuẩn kép thật sự rất nghiêm trọng nha.”
Sắc mặt Lục Kiều Sam hết trắng lại xanh: “Mộng Lan có bản lĩnh khiến Kiến Nghi thích, không giống như loại bùn không trát được tường như cô.”
Tiêu Ánh Minh bị đâm trúng, miệng dường như méo đến tận tai, cô ta hít một hơi từ giữa kẽ răng, âm âm nói: “Em không câu dẫn được đàn ông như cô ta, có điều chị cũng vậy. Em nghe nói Tần Nhân Thiên lại quen bạn gái mới, tối qua còn đưa về nhà qua đêm. Đừng trách em không nhắc nhở chị, đừng chỉ quản chuyện của người khác, để bản thân mình bị lợi dụng.”
Lẽ nào bản tính của Tần Nhân Thiên lại bạo phát rồi sao?
Cô ta trút giận lên người Hoa Hiền Phương: “Sau này cô không được mang người tôi không thích đến nhà.”
Hoa Hiền Phương cười: “Chị cả, người tôi không thích, chị vẫn thường xuyên dẫn đến nhà, còn đưa lên giường người đàn ông của tôi. Chị có tư cách gì yêu cầu tôi chứ?”
“Đúng vậy, tiêu chuẩn kép quá nghiêm trọng rồi, hận không thể để thế giới xoay xung quanh mình, đáng tiếc mình lại không phải là mặt trời.” Tiêu Ánh Minh ở bên cạnh nói thêm vào.
Hoa Hiền Phương phát hiện, Tiêu Ánh Minh chống đối với Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan, đối với mình quả thật có lợi ích.
Ít ra miệng cô ta, có thể đáp trả mọi lời ác ý, khiến tai cô sạch sẽ.
Có điều, cô biết rất rõ, Tiêu Ánh Minh cũng không phải là một con chim tốt, bây giờ cô ta chỉ cảm thấy sự uy hiếp của Hoa Mộng Lan lớn hơn cô, cho nên mới muốn liên hợp.
Đợi đến khi Hoa Mộng Lan PK bị bại, cô ta sẽ lập tức phản công lại.
Nhưng không sao cả, chiến trường của phụ nữ và chiến trường của đàn ông đều giống nhau, không có tình bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có quyền lợi vĩnh viễn.
Hoa Mộng Lan thấy Lục Kiều Sam rơi vào thế hạ phong, nhanh chóng giúp đỡ: “Hiền Phương, Kiều Sam là chị cả của chúng ta, em phải tôn trọng chị ấy mới được, sao có thể chống đối với chị ấy chứ? Em ở nhà họ Hoa có vô lễ thế nào, chống đối người lớn với chị thế nào cũng đều không sao cả, nhưng gia quy nhà họ Lục nghiêm khắc, môn phong nghiêm cản, không phải là nơi hoang dã.”
“Đúng vậy, tôi chính là tuân theo gia quy mà chị cả dạy dỗ đấy thôi. Dựa theo gia quy, tôi thân là vợ của người thừa kế, chủ mẫu tương lai, có quyền lợi dạy dỗ những người cùng lứa trong nhà. Nếu gặp phải người không biết cùng lứa không tôn trọng mình, sẽ xử theo gia pháp.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
Một câu nói khiến Hoa Mộng Lan không nói lên lời, trong lòng cô ta đang điên cuồng gào thét, phải biết vị trí hô đến hô đi này là của cô ta.
Hoa Hiền Phương chỉ là vật thay thế, bây giờ làm tu hú chiếm tổ, ngược lại cưỡi lên đầu chính phẩm là cô ta.
Lục Kiều Sam hoàn toàn chưa từng nghĩ sẽ để Hoa Hiền Phương vào trong mắt, mẹ đã đặc xá cho cô ta, chỉ cần không có những cô chú ruột thịt, cô ta không cần phải tuân thủ gia quy.
Nếu không luận theo gia quy, cô ta đã bị quất cho đến chết rồi.
“Hoa Hiền Phương, cô đừng có lấy giả làm thật. Đây là nhà của tôi, ở trong cái nhà này, cô không là gì cả, cô lúc nào cũng có thể bị thay thế. Tốt nhất nên thành thật một chút cho tôi, nếu không cô không thể gánh chịu nổi đâu.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt, vô cùng bình tĩnh: “Chị cả, chị nói sai rồi, nhà này là của tôi, hơn nữa cả đời này đều là của tôi. Tôi là bà chủ tương lại, mặc dù tôi có thể không sinh được con, nhưng tôi có thể trong số con của Kiến Nghi, chọn lấy một đứa để nuôi dưới tên của tôi, sẽ tương đương với việc con trai tôi là người thừa kế của nhà họ Lục. Tôi có thể ở đây an hưởng tuổi già.”
Cô nói xong, giơ tay ra, ôm lấy vai Tiêu Ánh Minh, Tiêu Ánh Minh hiểu ý, cười với cô, đây là điều kiện hợp tác của hai người.
Cô lại tiếp tục nói: “Mà chị lại không như vậy, chị ấy, cuối cùng cũng sẽ gả ra ngoài, gả ra ngoài rồi,thì không phải là con gái nhà họ Lục nữa, đến cả quyền tham gia vào chuyện của nhà họ Lục cũng không có.”
Gia quy nhà họ Lục không cho phép con gái đã gả ra ngoài, gả đi rồi thì chính là làm người nhà khác.
Làm người nhà khác rồi, tất nhiên không thể can thiệp vào chuyện nhà mẹ đẻ, đỡ phải phát sinh ra xung đột lợi ích.
Điều này là vì suy nghĩ về lợi ích của gia tộc, hoàn toàn không phải trọng nam khinh nữ.
Lục Kiều Sam tức đến giậm chân, tóc cũng bốc khói, cô ta quá dùng sức, động đến vết thương sau lưng, đau đến nỗi cô ta hét lên.
Không ai biết rằng, lúc này Lục Kiến Nghi đang trốn ở góc cầu thàng nhìn xuống dưới.
Khóe môi xinh đẹp của anh cong lên, trên một nụ cười xấu xa.
Khả năng học hỏi và sử dụng của nhím con thật sự rất giỏi.
Hành vi đó cũng nằm ngoài dự đoán của anh, vậy mà còn ở cùng với Tiêu Ánh Minh.
Nhất định là lời cảnh cáo hôm qua khiến cô sợ rồi, biết tìm nhà khác sẽ nguy hiểm thế nào nên không dám mơ tưởng hão huyền, bắt đầu bảo vệ địa vị của mình.
Đáng tiếc không biết phân biệt chủ thứ.
Không chuyên tâm nghiên cứu làm thế nào để hầu hạ anh, làm thế nào để anh hài lòng, có lăn đi lăn lại cũng vô dụng.
Hoa Mộng Lan đỡ Lục Kiều Sam ngồi xuống, một tia lửa xẹt qua mắt cô ta.
Hoa Hiền Phương có thêm người giúp đỡ, đối với cô ta mà nói là vô cùng bất lợi.
Cô ta đang suy nghĩ nên đối phó với Hoa Hiền Phương thế nào thì khóe mắt nhìn thấy Lục Kiến Nghi ở trên đầu cầu thàng, ranh mãnh thay đổi giọng điệu: “Hiền Phương, chị biết em coi chị là uy hiếp, một lòng muốn đuổi chị ra ngoài, nhưng chị thật sự không muốn tranh giành với em. Lúc trước, chị có một chút không cam tâm, dù sao người nên gả cho Kiến Nghi là chị, nếu như không phải bị người hãm hại, chị cũng sẽ không suýt chút nữa thì mất đi Kiến Nghi.”
Dừng lại một chút, cô ta lại nói: “Đoạn thời gian này, chị nghĩ thông rồi. Chị yêu Kiến Nghi, chỉ cần có thể lặng lẽ ở bên cạnh Kiến Nghi, cùng anh ấy trải qua phần đời còn lại, chăm sóc tốt cho con của bọn chị, yêu thương lẫn nhau, chị đã thấy đủ rồi, danh phận gì cũng không quan trọng. Cho nên chị quyết định, chính thức làm vợ lẽ, sau này sẽ không tranh giành với em, em yên tâm đi.”
Lục Kiều Sam cố ý làm ra dáng vẻ nuối tiếc: “Mộng Lan, chuyện này thật sự là quá oan ức cho cô rồi, rõ ràng danh phân vợ cả phải là của cô, nhưng lại giao cho một người thay thế, mình thì tủi thân làm lẽ.”
Hoa Hiền Phương chấn động một chút, lúc trước cô cảm thấy Hoa Mộng Lan đã coi như là vợ lẽ rồi, sau khi xem gia quy, mới phát hiện còn phải ký khế ước.
Hoa Mộng Lan thật sự sẽ nhượng bộ sao?
Cô không tin, cô ta nhất định đang tính kế khác, dù sao đợi cô ta ký khế ước xong thì sẽ nhận được sự bảo vệ của gia quy, sẽ không dễ dàng bị đuổi đi.
Tiêu Ánh Minh cũng nghĩ như vậy, một người phụ nữ tâm cơ làm sao có thể lương thiện như vậy.
“Hoa Hiền Phương, cô đừng có tin cô ta, cô ta muốn lấy lùi làm tiến, ổn định vị trí vợ lẽ trước đã, sau đó sẽ cố gắng thượng vị.”
Mọi thần kinh trên đầu Hoa Mộng Lan đều co rút, Tiêu Ánh Minh chết tiệt, còn nghĩ rằng cô ta là một người phụ nữ ngực to ngu ngốc, không ngờ có thể nhìn xuyên kế hoạch của cô ta như vậy.
Lục Kiến Nghi đang nhìn, cô ta tuyệt đối không thể để lộ ra được.
“Có phải là cho dù chị nói cái gì, hai người cũng đều không tin đúng không? Vậy được, chị lấy đứa con trong bụng của chị ra thề, nếu như chị còn muốn tranh giành với em gái, thì sẽ để nó sinh ra là một thai nhi chết, khiến chị sống không bằng chết.” Cô ta giơ tay, nghiêm trang nói.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
8 chương
51 chương
126 chương