Vợ Trước Muốn Tái Hôn
Chương 237 : Vô lễ làm phiền
Sau khi Hạ Nhất Nhiễm đem chân tướng sự tình nói ra hết với Tô Tiểu Quả, Tô Tiểu Quả đều đã giống như mất hồn phách một dạng, đôi mắt không có thần thái nhìn về nơi xa xăm, nước mắt một viên một viên rơi trên bàn ăn trước mặt Tô Tiểu Quả.
"Tiểu Quả." Vươn tay đem tay Tô Tiểu Quả nắm lấy trong tay chính mình, chạm vào lại là một mảnh băng lãnh kinh người, Hạ Nhất Nhiễm có chút hoài nghi chính mình đem toàn bộ điều này nói cho Tô Tiểu Quả tới cùng là đúng hay sai.
Dù sao đoạn thời gian này Tiểu Quả trải qua cái gì, cô cũng không có tự mình tham dự quá, cho nên chuyện kia tới cùng ở trong thế giới Tô Tiểu Quả để lại bóng mờ nhiều ít ra sao, Hạ Nhất Nhiễm cũng không thể hiểu hết.
"Tiểu Quả, em không sao chứ." Hạ Nhất Nhiễm nhịn không được đặt câu hỏi.
"Tại sao?" Trầm mặc thật lâu, trầm mặc để cho Hạ Nhất Nhiễm phải lên tiếng gọi mình, Tô Tiểu Quả bỗng nhiên mở miệng hỏi một cái vấn đề như vậy.
"Cái gì?" Hạ Nhất Nhiễm không rõ mọi chuyện.
"Tại sao? Tại sao muốn bắt con của em đi, có phải là bà ta cố ý để cho em rong huyết, cố ý để cho em lên bàn mổ, tại sao! Tại sao muốn gạt em nhiều năm như thế, lúc trước em còn tin tưởng lời bà ta nói như vậy! Em thật sự là đứa ngốc!" Ý thức được người Tô Tiểu Quả đang nói là ai, Hạ Nhất Nhiễm trong đầu trong đó không khỏi hiện ra gương mặt.
Cô nhớ rõ cô cùng La Kỳ cùng xuất hiện liền chính là một lần kia La Kỳ lái xe đưa cô rời khỏi hòn đảo, người phụ nữ kia năm tháng mài dũa chín chắn, cực kỳ dễ dàng sẽ làm cho người ta cảm giác một khí thế trời cho, ít nhất lần đó lúc La Kỳ đưa chính mình rời khỏi hòn đảo kia, La Kỳ ở trong mắt cô vẫn lại là một người phụ nữ có vẻ đáng kính nể.
Không biết... Mấy năm cô biến mất, La Kỳ lại cho Tô Tiểu Quả trợ giúp như thế nào, thậm chí là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vậy mà để cho Tô Tiểu Quả có thể tin tưởng bà ta như vậy.
Tô Tiểu Quả chỉ khóc hai phút, rồi mới vươn tay mạnh lau sạch nước mắt trên mặt mình.
"Nhiễm Nhiễm, mặc kệ thế nào, thằng bé là con của em, con trai em hiện đang bị bệnh, em muốn đi cứu con, lát nữa em liền đi sân bay mua vé máy bay, em muốn trở về Sùng Xuyên." Nghe được Tô Tiểu Quả nói như vậy, Hạ Nhất Nhiễm mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ thật cô sớm liền biết Tô Tiểu Quả sẽ lựa chọn như vậy, đây là con đường một người mẹ tất phải đi, quyết định của chính mình không có sai, chuyện liên quan đến mạng, cô nên cho Tô Tiểu Quả quyền lợi lựa chọn, không nên can thiệp quyết định Tô Tiểu Quả.
"Tiểu Quả, chị đưa em đi." Hạ Nhất Nhiễm từ trên bàn cơm đứng lên.
"Nhưng mà, Nhiễm Nhiễm, sau khi em đi rồi, một mình chị ở lại chỗ này, có thể được không?" Tô Tiểu Quả có chút lo lắng nói.
Cô làm sao không biết Hạ Nhất Nhiễm cũng là gặp vấn đề trong cuộc sống, cho nên mới lựa chọn chạy đến đây, vượt qua vài ngày thanh tĩnh, nhưng mà chính mình bỏ đi như vậy, không phải lại muốn để Hạ Nhất Nhiễm một mình sao?
"Không sao đâu, Tiểu Quả, hiện tại đi cứu con trai em so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn cả, hơn nữa hiện tại chị cực kỳ thích nơi này, nơi này rất được, có thể ở lại đây, tâm tình của chị cũng sẽ khá hơn."
Tuy biết rõ Hạ Nhất Nhiễm nói những lời này là đang an ủi chính mình, nhưng mà trong lòng Tô Tiểu Quả thật sự là quá rối loạn, nói quá nhiều lời khách khí, cô cũng không muốn nói, toàn bộ đều không nói ra, cô cũng tin tưởng Hạ Nhất Nhiễm nhất định có thể hiểu cho chính mình.
Tối hôm đó, Hạ Nhất Nhiễm liền đem Tô Tiểu Quả đưa đến sân bay. Tô Tiểu Quả hàm chứa nước mắt lên máy bay, Hạ Nhất Nhiễm tâm tình cũng như trút được ngàn áp lực, rồi mới xoay người có chút cô đơn đi ra ngoài sân bay.
"Hey tiểu thư, tôi có thể hỏi cô chỗ này đi thế nào không?" Giọng anh ngữ lưu loát ở phía sau Hạ Nhất Nhiễm vang lên, Hạ Nhất Nhiễm không có quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, cô hiện tại là một đầu tóc đen thuần khiết, tại đây, trong thế giới toàn màu tóc bạch kim này quả thực chính là một ngoại tộc, Hạ Nhất Nhiễm căn bản là không thể nghĩ đến được, tại nơi dị quốc tha hương như vậy, có ai sẽ hỏi đường chính mình.
"Hey, tiểu thư, sao không trả lời thế, a..., thật sự là một tiểu thư xinh đẹp." Mãi đến khi người đàn ông kia đứng ở trước mặt Hạ Nhất Nhiễm, trong miệng nói ra ca ngợi vô cùng lưu loát, khoảnh khắc đó Hạ Nhất Nhiễm mới ý thức được người đàn ông này vừa rồi đang kêu chính mình.
Vốn là theo bản năng nhìn những người Anh quốc tóc vàng mắt xanh bên người không ngừng tiêu sái mà tới tới lui lui một cái, Hạ Nhất Nhiễm dùng một đôi mắt đánh giá đem người đàn ông trước mặt nhìn từ trên xuống dưới. Trong mắt hoài nghi cùng đề phòng, hoàn toàn triệt để bại lộ ở trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông này, nói thế nào nhỉ? Ngũ quan tinh xảo, đôi má giống như được dao chém gọt lại xem ra vô cùng kiên nghị, nhưng mà lại có một đôi mắt hàm chứa ý cười, lại làm cho người ta cảm giác lỗ mảng cùng phù phiếm.
Này xem như cái gì? Quả thực chính là một tên dê xồm.
"Thật sự là rất xin lỗi, ta không phải người bản địa, cũng không thể trả lời vấn đề của anh." Hạ Nhất Nhiễm lãnh nghiêm mặt, cố ý dùng Anh văn sứt sẹo cùng người đàn ông này trò chuyện, nhìn cũng chưa từng nhìn liếc mắt bản đồ trong tay anh ta một cái, trực tiếp từ bên người anh ta đi qua, vươn tay bắt xe, Hạ Nhất Nhiễm trực tiếp ngồi lên xe, về trang trại.
Người đàn ông nhìn bóng chiếc taxi dần xa nheo lại mi mắt có vẻ đăm chiêu. Vươn tay sờ sờ cằm mình, rồi mới có chút nghi hoặc lắc đầu, đem ảnh chụp trong túi rút ra, mặt trên rõ ràng là Hạ Nhất Nhiễm.
Không sai mà, chính là người phụ nữ này, xem ra cũng không phải nhân vật khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp không gì sánh nổi gì, lại trở thành một trong số ít phụ nữ có thể đối với vẻ bên ngoài của anh ta không chút dao động. Có phần thú vị!
Hạ Nhất Nhiễm vừa mới trở lại trang trại, liền nhìn đến công nhân ở trang trại bận rộn, dường như đang dựng cái gì từ trên xuống dưới. Hạ Nhất Nhiễm nhịn không được hỏi một miệng.
"Các người đây là muốn làm gì?" Xem ra cực kỳ long trọng, giống như là muốn dựng một sân khấu gì đó.
"Trang trại mới cho một công ty thuê, dùng để tổ chức một bữa yến hội. Hiện tại là đang chuẩn bị." Công nhân vừa giữ cố định giá gỗ, vừa cúi đầu cùng Hạ Nhất Nhiễm nói chuyện.
"Tòa biệt thự bên kia là muốn cho nhân viên của công ty đó ở, nếu đến lúc đó bên biệt thự ở không đủ mà nói, cũng chỉ có thể sắp xếp một chút người đi tòa biệt thự bên này ở, chỉ mong nhiều người sẽ không quấy rầy đến Hạ tiểu thư nghỉ ngơi thì tốt rồi." Công nhân cùng Hạ Nhất Nhiễm nói trước. Hạ Nhất Nhiễm cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng trai trại mô hình trang viên này thường đều là như thế này, ngoại trừ gieo trồng một chút cây nông nghiệp, đôi khi còn có thể cho thuê tổ chức sự kiện.
Không biết cái công ty này chuẩn bị tiết mục gì, có thể để cho không khí trang trại trở nên thoải mái vui vẻ một chút hay không, cũng có thể giúp cô thư hoãn một chút khói mù trong lòng cô.
Ôm ý nghĩ như vậy, Hạ Nhất Nhiễm tự mình đi đến ruộng hoa nhìn một vòng, bên trong trang trại trồng rất nhiều cỏ Lavender, lúc này chính là mùa Lavender nở rộ, bên trong có nông dân tại thu hoạch Lavender không ngừng mà bận việc.
"Các người ngắt lấy những cây Lavender để đưa đi làm cái gì vậy?" Hạ Nhất Nhiễm tò mò cực kỳ, mỉm cười hỏi những nông dân chuyên trồng hoa này.
"Toàn bộ đều là xuất khẩu, có người đặc biệt tới trang trại thu mua, là làm hương liệu hay vẫn lại là cái khác, đều đã không rõ lắm." Những nông dân chuyên trồng hoa cực kỳ giản dị trả lời Hạ Nhất Nhiễm, Hạ Nhất Nhiễm có chút tham lam cuối gần bụi Lavender ngửi sâu hai lần, hương vị dày đặc làm cho người ta có chút không thoải mái, sau khi nâng người lên, gió nhẹ từ từ mang theo hương cỏ Lavender nhàn nhạt thổi vào trong lỗ mũi, liền cảm giác dễ chịu rất nhiều.
Có phải tình yêu cũng là như thế này hay không, một khi một người trả giá nhiều hơn, giống như là hương cỏ Lavender này, dễ ngửi đương nhiên là dễ ngửi, nhưng mà ngửi mùi vị đậm hơn, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, cho nên tốt nhất vẫn lại là khoảng cách không xa không gần, đúng hay không.
Hạ Nhất Nhiễm nhớ lại, rồi mới kìm lòng không được nằm lên thảm cỏ Lavender. Chậm rãi nhắm mắt lại, không cho nước mắt trong hốc mắt chảy theo dòng ra ngoài.
Chính mình cùng anh Hạo Nam lại một lần nữa đi đến tình cảnh như hiện tại, có phải cũng là bởi vì chính mình dụng tình quá sâu hay không, cho nên làm anh càng xa mình hơn.
Giống như cô cùng anh Hạo Nam vẫn đều như thế này, giống như là lò xo vậy, lúc cô yêu anh, anh chẳng thèm ngó tới, đem tôn nghiêm nhân cách cô, hết lần này đến lần khác hung hăng giẫm đạp dưới chân, mà khi cô muốn buông tha, Đường Hạo Nam lại như là một bã kẹo cao su bám dính lấy, làm sao cũng đều ném không xong.
Một lần lại một lần, thật giống như chơi trò nhảy Bungee. Không ngừng đi lên lại rơi xuống, một lần lại một lần thể nghiệm cảm giác thay đổi rất nhanh, nhưng mà đến giờ khắc này, cô cuối cùng là tâm lực lao lực quá độ rồi.
Phơi nắng dưới ánh mặt trời ở trong nông trại vô cùng ấm áp, Hạ Nhất Nhiễm cứ như vậy nằm ở bên trong một mảng cỏ Lavender, không ngừng ngửi lấy hương cỏ Lavender có chút mùi thơm ngào ngạt, chậm rãi ngủ say.
Không biết ngủ bao lâu, trên mặt xuất hiện cảm giác ngứa tê tê dại dại, Hạ Nhất Nhiễm còn tưởng rằng là cỏ Lavender quét trên mặt mình, vươn tay hất ra, chuyển người tiếp tục ngủ.
Nhưng cảm giác ngứa tê lại một lần nữa từ trên gương mặt của mình truyền ra. Hạ Nhất Nhiễm lại vươn tay hất ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, Hạ Nhất Nhiễm rốt cục không chịu được nữa, tức giận bật dậy, có chút phẫn nộ mở mắt ra.
Lại bị gương mặt có chút lỗ mảng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt dọa nhảy dựng, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng trên thảm cỏ bò dậy. Vốn là đề phòng nhìn một vòng hoàn cảnh bên người, xác nhận chính mình vẫn đang ở bên trong trang trại, mới bắt đầu đánh giá người đàn ông ở trước mắt.
Người đàn ông lúc này ủy khuất như vậy rũ mi mắt.
"Tiểu thư cô không phải nói cô không biết nơi này sao? Tại sao trùng hợp lại ở chỗ này gặp như thế." Người đàn ông vừa nói vừa dùng tay phải ngăn lại vị trí ngực bên trái chính mình, rồi mới làm ra vẻ một bộ thống khổ, Hạ Nhất Nhiễm nháy mắt bị biểu hiện của anh ta làm cho mặt mày xám xịt.
"Tôi quả thật là một người nước ngoài, sao có khả năng ‧‧‧" sao có khả năng chỉ đường cho anh! Hạ Nhất Nhiễm đứng dậy muốn đi, vì không cho người trước mắt này bất cứ cơ hội tiếp tục nói chuyện gì thêm, cô đem nửa câu sau nuốt trở về, trực tiếp không thèm nhìn đối phương.
Người đàn ông này thủ đoạn dụ dỗ con gái nhà lành thật sự là quá không thành thục, quả thực là dùng thủ đoạn thối nát nhất của mấy tên lưu manh hay gặp ở đường phố Trung Quốc.
"Tiểu thư xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh, có thể mời cô làm khách quý đến yến hội của tôi hay không?" Người đàn ông cũng không đồng ý buông tha cô, vài bước chắn ở trước mặt cô, thân sĩ vươn ra một bàn tay, thân thể cao lớn trong vô hình mang đến áp lực cho Hạ Nhất Nhiễm.
"Tôi phải đi về ngủ!" Hạ Nhất Nhiễm gần như có chút tức giận nói, hướng bên cạnh vượt qua, ý đồ kéo ra khoảng cách hai người.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
26 chương
2 chương
13 chương
62 chương
31 chương
10 chương
53 chương