Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 146 : Có phải con của anh hay không? !

William là ai? Không phải người chồng hiện tại đã qua đời kia của cô sao? Tại sao hiện tại nói té ngã rồi hả? Đường Hạo Nam vẫn nhớ kỹ một đêm kia, cô ở căn hộ của anh, lúc ngủ miệng nhắc tới câu nói kia: William. Nhớ quá... Hạ Nhất Nhiễm vẻ mặt không chút nào che dấu được lo lắng, lòng đang run run, nhớ đến William còn nhỏ như vậy, lại trải qua qua ốm đau hành hạ, hiện tại lại té ngã, còn không biết té như thế nào, cô vốn kiên cường giờ phúc này, nước mắt đã ở trong hốc mắt đảo quanh. "Hạ tổng, Wiliam đã thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ còn chỗ đang hôn mê, miệng vẫn gọi mẹ Hạ, cho nên tôi mới liên hệ người." Hạ Nhất Nhiễm nghe viện trưởng cô nhi viện nói như vậy, nước mắt đã ào ào rơi xuống, khoan tim đau đớn, làm cô không cách nào hít thở. Nhớ lại con trai của cô không nơi nương tựa, giống cô nhi một dạng nằm ở bệnh viện, không cha không mẹ bên cạnh, cô đau lòng, áy náy, thân thể dần dần trượt dưới đất, ngã ngồi ở trên bãi cỏ. Đường Hạo Nam ngu ngơ nhìn một màn này, dáng vẻ cô thương tâm muốn chết kia, để cho anh kinh sợ. Rốt cuộc là ai, để cho cô đau khổ như thế?! "Tốt... Cám ơn... Xin bà nhắn lại với thằng bé, sau khi tôi trở về, lập tức đến thăm nó!" Hạ Nhất Nhiễm khóc nói, giọng nghẹn ngào, nước mắt tí tách chảy xuống. Trong điện thoại đã truyền đến tiếng "Tút tút", cô còn không buông điện thoại di động xuống, ngồi chồm hổm ở trên thảm cỏ, cúi thấp đầu, nước mắt không ngừng rơi. Trong đầu tất cả những chuyện mấy năm nay William phải trải qua, rõ ràng có cha có mẹ, lại phải sống ở cô nhi viện, cô rõ ràng là một phu nhân nhà giàu, cũng không thể cho con trai mình một gia đình ấm áp, để cho thằng bé lưu lạc bên ngoài... Lòng thật đau, rất hận chính mình vô năng. Đường Hạo Nam vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc kinh sợ, lúc này, hoạt động bước chân, đi tới bên cạnh cô, anh chậm rãi ngồi xổm xuống. "Sao vậy..." "Bốp!" Đường Hạo Nam mới vừa quan tâm mở miệng, Hạ Nhất Nhiễm nhìn đến mặt anh, trong giây lát, dùng lực vung tay, hung hăng cho anh một bạt tai! Sau tiếng tát thanh thúy, xung quanh lại khôi phục một mảnh yên tĩnh. Trời xanh mây trắng, mặt cỏ màu xanh, người phụ nữ ngồi chồm hổm, trên mặt bò đầy nước mắt, người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, trên má nửa mặt hiện rõ vết tích dấu năm ngón tay! Trong hai mắt cô, phát ra ánh mắt hận ý, mà anh, vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không biết cô tại sao đột nhiên đánh mình! "Anh cút cho tôi! Cút!" Trong lòng đau khổ cùng căm hận, bị cô phát tiết toàn bộ ở tại trên người anh! Tiếng gào thét như người bệnh tâm thần, chấn động lòng anh! "William là ai?" Đường Hạo Nam chưa từ bỏ ý định hỏi, con ngươi đen khóa chặt mặt cô, Hạ Nhất Nhiễm lại vung tay lên, hướng tới mặt anh đánh tới, giống như đang phát điên, càng không ngừng đánh, anh lại không phản kháng, giống không cảm giác được đau đớn, sợ sệt nhìn cô. "Anh không có tư cách hỏi! Cút! Anh cút cho tôi!" Cô giống như phát điên rống lên, lòng bàn tay đã tê rần, cũng không còn sức lực đánh anh, trên lí trí rõ ràng, anh là quan tâm cô, nhưng mà, lại khống chế không nổi cảm xúc chính mình. Đều là anh làm hại! Toàn bộ đều do anh! Chẳng thế thì, mẹ con bọn họ cũng sẽ không chịu nhiều khổ như thế! "Hạ Nhất Nhiễm! Em nói cho anh biết, William trong miệng em có phải con của anh hay không?! A?!" Chợt đột nhiên, liền có loại cảm giác này, hai tay đè lại bờ vai cô, anh lớn tiếng quát, kích động hỏi! Hạ Nhất Nhiễm lại sửng sốt, hốc mắt đỏ lên, nước mắt giống màn mưa, theo khóe mắt chảy xuống. Lý trí của cô bị kéo về, ý thức được thiếu chút nữa bại lộ William, trong lòng luống cuống, "Con của anh? Anh làm gì có con?! Anh có cái tư cách gì nhắc đến?! Đã quên tai nạn xe cộ sao?!" "Vậy William là ai?! Tại sao đánh anh?!" Trên khuôn mặt tuấn tú, nửa bên mặt má đã sưng đỏ, anh lại giống không cảm giác được bất cứ đau đớn gì, hai tay dùng lực nắm chặt bờ vai cô. Vải jeans dày, mài đến đầu ngón tay anh đau đớn. "Tôi đánh anh, là vì anh quá đáng ghét! William là người tình của tôi! Người yêu của tôi! Tôi tức giận anh tối hôm qua đã xảy ra quan hệ với tôi!" Cô kích động quát to, vẻ mặt hung dữ. Đường Hạo Nam giật mình, có phần tin là thật, Hạ Nhất Nhiễm lúc này mạnh đẩy anh ra, chính mình nhanh chóng bò dậy, nhặt mũ lên muốn đi. "Không phải! Khẳng định không phải người tình của em! Em nói cho anh biết, rốt cuộc có phải là đứa bé kia hay không?! Hạ Nhất Nhiễm! Em nói cho anh biết đi!" Đường Hạo Nam kích động hỏi, Nini khẳng định không phải con của Đổng Hưng Á, cô càng không thể cùng người đàn ông khác sinh con, vậy vết sẹo trên bụng cô là ở đâu ra? Chỉ có thể ảo tưởng là đứa bé đã mất đi kia, bị cô sinh ra, kêu William, nghe tên này, hẳn là con trai. Cô nở nụ cười, chế giễu nhìn anh. "Đường Hạo Nam! Anh đang mơ mộng hão huyền sao?! Anh cảm thấy có con, tôi sẽ hợp lại với anh, hoặc là theo tôi dây dưa không rõ phải không? Anh nằm mơ!" Cô kích động quát, hận chết tên khốn này rồi... "Không phải! Anh chỉ là muốn biết sự thật! Anh là cha của đứa bé, anh có quyền biết! Em cái người phụ nữ chết tiệt này! Nếu lúc trước em không gạt anh đã phá bỏ đứa bé, có lẽ liền..." "Anh ngậm miệng! Toàn bộ những chuyện giữa chúng ta, đã bởi vì anh không tin tưởng cùng vô tình hủy đi! Cái gì đều không thể vãn hồi trái tim của tôi! Đường Hạo Nam! Tôi không biết tại sao anh còn có mặt mũi tới quấn lấy tôi không buông, đã quên anh lúc trước ở trên TV nhục nhã tôi ra sao rồi à? Đã quên anh trước kia cặn bã ra thế nào rồi sao? Anh không phải biết xấu hổ sao?!" "Nếu biết cảm thấy thẹn, cũng đừng tới phiền tôi!" Cô lại bạo phát, lớn tiếng gầm thét, chính là không muốn cho anh biết sự tồn tại của con trai, anh không xứng làm cha! Nếu biết, khẳng định sẽ đem William cướp đi đúng không? Đường Hạo Nam nhớ lại những tội ác của chính mình trước kia, bị cô nhục nhã như thế, quả thực là lại bị kéo lên vết sẹo, trong lòng làm sao có thể không khó chịu, không lùi lại?! Hạ Nhất Nhiễm thấy anh sửng sốt, cô lập tức xoay người đi, nhanh chóng rời đi. Trong tay nắm chặt khối rubic kia, nhớ lại William, nỗi nhớ nhà trong lòng cô giống như lại tăng thêm rồi. Chỉ chốc lát sau, Đường Hạo Nam lại đuổi theo, như là cao thuốc da chó ném thế nào cũng không đi, mặc cho cô nhục nhã ra sao, anh đều đã không rời đi. Đi theo cô lên xe buýt. ... Singapore, bệnh viện nhi đồng Ban đêm, một người mặc đồ bác sĩ mang theo khẩu trang đi vào phòng bệnh, hắn khom người muốn ôm đứa bé đang nằm trên giường bệnh đi, lúc này, có người đột nhiên dùng gậy đập vào gáy hắn... Lúc William tỉnh lại, nhìn đến cái ông chú đã từng gặp qua một lần kia, vừa muốn mở miệng, Lục Ngộ Hàn hướng cậu bé ra hiệu. "Ngoan, cùng bác đi, ta quen với mẹ Hạ của con!" Nói xong, đem cậu bé bế lên, ra khỏi phòng bệnh. "Cái gì?! Thất bại rồi hả?!" Đổng lão phu nhân đang nghe đến tin tức thủ hạ khi đó, phẫn nộ vỗ cái bàn, ném vỡ điện thoại. Bà ta ra khỏi phòng, thẳng đến Nini phòng, vừa mới vào cửa, Đại Hoàng không biết từ đâu nhảy ra, chắn trước mặt bà ta. "Đồ con chó chết tiệt, cút ngay cho tao!" Đổng lão phu nhân vẻ mặt hung dữ, hướng Đại Hoàng khiển trách, Đại Hoàng trung thành ngồi ở bên giường Nini, che chở Tiểu Chủ Nhân của chính mình. Đổng lão phu nhân mới vừa tiến lên hai bước, Đại Hoàng tiến lên, miệng phát ra thanh âm gầm gừ hung ác, con chó lông vàng vốn ngoan ngoãn, trong hai mắt phát ra vẻ hung hăng so với chó ngao Tây Tạng vẫn còn hung ác hơn, Đổng lão phu nhân sợ tới mức căn bản không dám bước tới. Mà Nini đáng yêu đang nằm trên giường nhỏ chuyển người lại, ôm gấu bông, tiếp tục ngủ. Đổng lão phu nhân không dám lỗ mãng, đành phải tức giận rời đi. Sau khi bà ta rời đi, Đại Hoàng lập tức chạy tới sau cửa, cuộn mình ở trên mặt đất, chặn cửa, tiếp tục giống vệ sĩ trung thành, bảo vệ tiểu Chủ Nhân của nó. ... Hạ Nhất Nhiễm mới vừa xuống xe, liền nhận được điện thoại của Lục Ngộ Hàn. "Nhiễm Nhiễm, William không bệnh gì lớn, có người muốn hại thằng bé, bị ta ngăn cản, hiện tại thằng bé đang ở chỗ ta bên này, ta cam đoan với con, nó sẽ cực kỳ an toàn!" "Ai muốn hại nó?!" Hạ Nhất Nhiễm lại không bình tĩnh, vấn đề mới nói ra, trong đầu thoáng qua khuôn mặt Đổng lão phu nhân. Vừa rồi ở trên xe, cô đã cẩn thận nghĩ tới, Đổng lão phu nhân lần này tích cực kêu cô tới Provence, khẳng định là muốn dùng kế điều hổ ly sơn. Bà ta hẳn là đã biết sự tồn tại của William cùng thân thế Nini, hiện tại quả nhiên muốn hại bọn nhỏ... "Cậu... Cám ơn người..." Lại là Lục Ngộ Hàn, giúp cô việc lớn như trời này, từ đáy lòng cảm kích anh, tuy tiếng "Cảm ơn" này đã nói vô số lần. Giây lát, lòng lại kinh ngạc, anh cũng biết sự tồn tại của William rồi hả? "Còn nói mấy lời ngu ngốc này sao?!" Lục Ngộ Hàn giọng đầy vẻ không vui truyền đến, "Hạo Nam còn không biết William đúng không?" Nhắc tới Đường Hạo Nam, Hạ Nhất Nhiễm xoay người đi, Đường Hạo Nam ở phía sau cách đó không xa, mang theo mũ cao bồi mũ chính đang hút thuốc, cách cô một khoảng. "Cậu, con hi vọng người có thể giúp con giấu chuyện này, không muốn nói cho anh ấy." Cô nắm di động, giọng rất nhỏ nói, mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng ấm áp, rơi ở trên mặt, mà trong lòng ấm áp, không biết lúc nào, mới có thể có được? "Nhiễm Nhiễm, hà tất phải như vậy?! Đứa bé vẫn còn, con dù sao cũng không thể để cho đứa nhỏ này sống mãi cuộc đời không cha không mẹ chứ?!" Lục Ngộ Hàn giọng có phần kích động, cũng là không nghĩ tới, cái tiểu sinh mệnh ngoan cường này, vậy mà còn sống, coi như là kỳ tích rồi. "Cậu... Con sẽ cố gắng, đem lão phu nhân Đổng gia giải quyết, là có thể đem thằng bé mang theo trên người rồi!" Hạ Nhất Nhiễm cười khổ nói. "Nhưng vẫn không giống! Trẻ con cần chính là gia đình ổn định hài hòa!" Lục Ngộ Hàn tức giận nói, cực kỳ muốn nói cho Đường Hạo Nam. Anh giống như sợi tơ hồng giữa hai người bọn họ, nghĩ muốn đem bọn họ cột lại với nhau... Anh hiểu được nổi khổ của Hạ Nhất Nhiễm, nhưng cũng biết Đường Hạo Nam đau. "Cậu... Trước đừng nói những thứ này, xin nhờ người, giúp con trong chừng tốt thằng bé, xin nhờ, cậu." Hạ Nhất Nhiễm nghẹn ngào nói, kỳ thật có Lục Ngộ Hàn ở đây, cô đã cực kỳ kiên định rồi. "Có ta ở đây, yên tâm đi!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, anh biết, một câu của chính mình, là có thể để cho cô an tâm. Hạ Nhất Nhiễm cũng quả thật an tâm rồi. William cùng với anh, so với ở cô nhi viện muốn an toàn hơn. Cúp điện thoại, cô đi bộ về lâu đài, nhìn nắng chiều sáng lạn xinh đẹp của bầu trời phương tây này, từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ ấm áp ngắn ngủi kia. Đường Hạo Nam đứng ở chỗ không xa, nhìn Hạ Nhất Nhiễm đắm chìm trong trời chiều, nhìn người đầy bi thương. Dáng vẻ bi thương của cô, dạy anh đau lòng. Cô từ nhỏ đến lớn liền không có được ngày tháng sung sướng hạnh phúc gì. Ngực đau thắt, nhấc chân liền muốn tiến lên... "Đường đại ca!" Lúc này, một âm thanh trong trẻo truyền đến, An Nhiên không biết từ đâu xuất hiện, chạy tới bên người Đường Hạo Nam. "Đường đại ca, gương mặt anh làm sao vậy?!" An Nhiên nhìn đôi má Đường Hạo Nam sưng đỏ, quan tâm hỏi.