Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 127 : Tai nạn xe cộ sáu năm trước cũng là bọn họ bày ra

Đầu bên kia điện thoại vẫn không động tĩnh, Hạ Khả San trực giác Hạ Nhất Nhiễm là đã xảy ra chuyện, tim lập tức liền nhảy vọt lên cổ họng rồi! Trong phòng khách to như thế, chỉ có cô một người, Hạ Khả San nhìn về phía cửa phòng ngủ, Lục Ngộ Hàn uống rượu, chính đang ở bên trong nghỉ ngơi. Xuất phát từ lòng riêng, cô chưa đi vào kêu Lục Ngộ Hàn, lập tức cầm lấy di động của chính mình, ở trong danh bạ tìm được số của Đường Hạo Nam! Đường Hạo Nam mới vừa lên xe không lâu, nhìn đến Hạ Khả San gọi đến, có phần bất ngờ, chần chờ mới bắt máy. "Đường Hạo Nam! Chị của tôi giống như đã xảy ra chuyện! Vừa mới gọi điện thoại cho Lục Ngộ Hàn, kết nối nhưng cái gì cũng chưa nói!" Hạ Khả San lo lắng nói, cô tin tưởng chắc chắn, Đường Hạo Nam là yêu Hạ Nhất Nhiễm, lúc này, để anh ra mặt trợ giúp chị, Hạ Nhất Nhiễm có thể sẽ đối với anh có chỗ đổi mới. Mà Lục Ngộ Hàn... Mỗi người đều có lòng riêng của mình, Hạ Khả San trong lòng cũng cất giấu một phần bí mật cùng tâm tư riêng. Đường Hạo Nam nghe nói Hạ Nhất Nhiễm khả năng đã xảy ra chuyện, tim nháy mắt thắt lại, sợ là sợ cô gặp chuyện không may, không nghĩ tới lại nhanh như thế! "Tôi biết rõ!" Anh trầm giọng nói xong, liền muốn gác điện thoại. "Đợi một chút! Có phải là người mẹ kia của tôi hay không..." Hạ Khả San cũng hoài nghi Cố Tú Vân cùng Tần Mục bị Hạ Nhất Nhiễm ép đến đường cùng, cho nên cuối cùng muốn chỉnh của cô. "Tám chín phần mười!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói xong, lập tức cúp điện thoại, anh không thời gian cùng Hạ Khả San nói nhiều cái gì, mới vừa kết thúc cuộc gọi cùng Hạ Khả San, lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ hai ngày này luôn đi theo bảo vệ Hạ Nhất Nhiễm. Hạ Khả San mới vừa để điện thoại di động xuống, lúc này, Lục Ngộ Hàn từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt u ám, sắc mặt anh hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Khả San liếc mắt một cái. Anh vừa rồi nghe được cô cùng Đường Hạo Nam gọi điện thoại rồi hả? Chỉ thấy Lục Ngộ Hàn cầm lấy điện thoại, nhìn lịch sử trò chuyện, khuôn mặt tuấn tú thành thục dần chuyển sang ánh mắt tàn nhẫn ngoan độc trừng mắt nhìn cô: "Hạ Khả San! Đều đã nhiều năm như vậy, cô còn muốn hại cô ấy?! "Người đàn ông bạo rống, một vẻ như sắp giết cô đến nơi. Chẳng qua, dáng vẻ tàn nhẫn độc ác của anh như vậy, cô đã coi như không thấy gì rồi. Ôn nhu của anh, cho tới bây giờ chỉ biểu lộ cho một mình Hạ Nhất Nhiễm. "Lục Ngộ Hàn! Ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là một cô gái bụng đầy ý nghĩ xấu đúng không?!" Hạ Khả San mặc bộ đồ công sở tao nhã nghiêm túc lịch sự, mái tóc dài uốn xoăn buông lỏng, hướng anh hỏi lại, hốc mắt đỏ lên. Lục Ngộ Hàn chỉ là lườm cô một cái, lập tức bình tĩnh đi trở về phòng ngủ. Hạ Khả San cong môi mở một nụ cười chua xót, thở sâu, rồi mới cầm lấy điện thoại cùng túi xách của mình, nhanh chóng rời đi. Khi Lục Ngộ Hàn thay đổi toàn thân một bộ quần áo thoải mái thuận tiện hành động, lúc đi ra Hạ Khả San đã không thấy nữa, anh cũng không để ý. Quần jean đen bó sát người, đi đôi giày da cổ ngắn, áo thun ba lỗ màu đen bó sát người ôm lấy thân trên to lớn của anh, lộ ra đường cong bắp thịt gợi cảm rắn chắc, bên ngoài khoát cái jacket đen, vẫn là hình tượng rắn rỏi đầy sức sống mạnh mẽ. Rất nhanh rời khỏi biệt thự, lái xe, bước trên hành trình ngắn ngủi giải cứu Hạ Nhất Nhiễm. Đường Hạo Nam mấy ngày nay từng nhắc nhở qua anh, đảm bảo Hạ Nhất Nhiễm an toàn. Anh biết, mấy ngày qua, một mực âm thầm yên lặng trợ giúp Hạ Nhất Nhiễm chính là Đường Hạo Nam! Dù là giúp đối phó Cố Tú Vân hay vẫn lại là Kha Dịch Thần, hay là để cho Đồng Y Mộng gần như thân bại danh liệt! ... Đường Hạo Nam nhận được tin tức, rất nhanh có được tung tích của Hạ Nhất Nhiễm, mục đích của Cố Tú Vân cùng Tần Mục chính là nghĩ muốn bắt cóc Hạ Nhất Nhiễm, vơ vét một khoản tiền lớn chạy trốn! Phương Mặc Ngôn đã nhận được tin tức Hạ Nhất Nhiễm bị bắt cóc, đối phương ra tiền chuộc giá trên trời. "Tôi là Đường Hạo Nam, tôi biết Hạ Nhất Nhiễm ở đâu! Hiện tại, tôi muốn anh hợp tác với tôi, như vậy mới có thể cứu cô ấy ra!" Nghe tiếng Đường Hạo Nam, Phương Mặc Ngôn nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn nhiễm một tia lạnh lùng cùng bình tĩnh. "Đường tổng, sao lại trùng hợp như thế? Bọn cướp mới vừa gọi điện thoại cho tôi, điện thoại của người liền gọi tới, rất khó làm người ta không liên tưởng cái gì nha!" Phương Mặc Ngôn không khách khí nói. Anh ta giống như Hạ Nhất Nhiễm, hoài nghi Đường Hạo Nam có động cơ! Phương Mặc Ngôn đối Đường Hạo Nam hiểu biết không nhiều lắm, chỉ biết anh là một người đàn ông cặn bã, đã từng không ngừng tổn thương Hạ Nhất Nhiễm! "Anh hoài nghi tôi là bọn cướp? Đường đường thư ký tổng giám đốc tập đoàn Hưng Á lại chỉ có chút chỉ số thông minh như thế sao? Tôi mà cần chút tiền chuộc đó của các người, hay vẫn lại là thèm muốn thiếu phu nhân Đổng gia của các người sao? Tin hay không tùy anh!" Đường Hạo Nam lạnh giọng giễu cợt, không nghĩ tới đến thư ký của cô cũng đều đã hiểu lầm anh như thế! Trực tiếp cúp điện thoại. Lục Ngộ Hàn gọi điện thoại, hỏi anh tin tức. Hai người hẹn gặp mặt ở một chỗ, nghiên cứu phương án nghĩ cách cứu viện Hạ Nhất Nhiễm. ... Tìm được đường sống trong chỗ chết bọn họ đã từng trải qua, loại chuyện bị bắt cóc này, Hạ Nhất Nhiễm đã cực kỳ bình tĩnh rồi. Lục Ngộ Hàn, Phương Mặc Ngôn đều sẽ đến cứu cô. Đôi mắt bị bịt kín, hai tay bị trói ở phía sau, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ nghe đến các loại âm thanh gào rít của xe tải lớn chạy qua, hẳn là đã đến vùng ngoại ô, gần đây thành phố Sùng Xuyên đưa ra chính sách hoạt động mới, xe tải lớn không thể nào tiến vào nội thành. Nhớ tới Đường Hạo Nam buổi chiều lại vẫn đã cảnh cáo chính mình, lúc này liền thực bị bắt cóc rồi. Trùng hợp? Hay vẫn lại là, anh đang diễn trò cố ý giả làm người tốt? Giây lát lại cảm thấy được, anh không đến nỗi xấu xa như vậy, dù sao, anh đã hoàn toàn xóa bỏ hiểu lầm về cô! Vậy đây hẳn là Cố Tú Vân cùng Tần Mục gây nên? Cũng thật đủ lớn mật, loại chuyện bắt cóc này đều có thể làm ra được, bọn họ là muốn giải quyết cô luôn sao? Hay vẫn lại là nghĩ muốn đồng quy vu tận? Không sợ bị bắt? Ánh mắt nhìn không thấy, tim ngược lại càng bình tĩnh, không một chút sợ hãi. Mấy năm nay không phải không gặp qua chuyện lớn, mỗi lần gặp phải chuyện, luôn nói cho chính mình, chết, mày cũng đều đã trải qua, còn sợ cái gì chứ? Chuyện bi thảm nhất đều đã trải qua, hẳn không lại tệ hơn rồi! Cô cúi thấp đầu, tận lực cuộn thân thể mình, vẫn duy trì trấn định. Chỉ chốc lát sau, cảm giác xe ngừng lại, cửa xe mở ra, cô bị người cưỡng chế lôi xuống xe, cô rất phối hợp, bước chân tiêu sái đi theo kẻ bắt cóc, không có kích động, không có hô một tiếng "Cứu mạng". Khi mảnh vải đen che hai mắt bị kéo xuống, cô không sốt ruột mở hai mắt, mà là thích ứng một hồi, mới chớp chớp mi mắt, từ từ mở mắt ra. Một nhà kho xem ra cực kỳ rộng lớn, chung quanh không có kẻ bắt cóc nào, hai tay cô còn bị trói ở sau lưng, không có giãy dựa, đề cao cảnh giác phòng phòng bị nhìn xung quanh. "Thật sự là không nghĩ tới nha, tiểu tiện nhân như cô, sao mạng lại lớn như thế đại?" Âm thanh thuộc về Cố Tú Vân kia, cô vĩnh viễn cũng không quên được truyền đến. Hạ Nhất Nhiễm theo tiếng nhìn lại, liền thấy được một người phụ nữ từ phía trước bên phải đi tới. Sáu năm qua, vẫn lại là lần đầu tiên cùng Cố Tú Vân trực tiếp gặp mặt đối mặt, lần trước nhìn thấy bà ta, vẫn lại là ở trong lễ tang của cha cô. Bà ta so với trước kia già hơn rất nhiều, làn da lỏng, lại vẫn là mái tóc quăn ngắn, mặc trên người một bộ sườn xám bó sát, dáng người coi như thướt tha, không có vì lớn tuổi mà mập ra, biến dạng. Trên mặt vĩnh viễn là nụ cười lạnh lùng khinh bỉ khi xưa. Hạ Nhất Nhiễm oán hận trừng mắt nhìn cái người phụ nữ đã từng là nổi ám ảnh khi còn nhỏ của cô, hận ý trong lòng, không ngừng trào ra. "Cái mạng nhỏ này của tôi không lớn, làm sao có thể nhìn đám người xấu các người, từng bước từng bước không thể nào chết già chứ?" Hạ Nhất Nhiễm không một chút sợ bà ta, nhìn chằm chằm Cố Tú Vân mặt, giương giọng giễu cợt. "Không thể nào chết già? Cô không biết có câu nói, người tốt không hảo báo, tai họa chịu ngàn năm sao? Cô đừng khiêu chiến kiên nhẫn của tôi, hiện tại chỉ cần một câu của tôi, đừng nói không được chết già, cho cô sống không được mà chết cũng không xong đều có thể được!" Cố Tú Vân vẻ mặt đầy ý ngoan độc, khóe miệng vẫn đang ôm lấy ý cười trào phúng, hướng cô cảnh cáo. Hạ Nhất Nhiễm hừ lạnh, đâu còn là tiểu cô nương yếu ớt năm đó mặc cho bà ta đánh chửi, "Chỉ dựa vào loại bị buộc vào đường cùng như bà, cũng dám cảnh cáo tôi sao? Cố Tú Vân, hôm nay tôi chết, rất nhiều người đều sẽ không bỏ qua cho bà, quan trọng nhất là, dưới cửu tuyền cha tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bà! Bà bắt cóc tống tiền tôi như vậy, chỉ là đẩy nhanh thời gian bà triệt để xong đời mà thôi!" "A, thật sự là khác biệt nha, tái hôn gả được vào gia đình càng tốt nhỉ, nói chuyện đều là sức mạnh tràn đầy rồi!" Cố Tú Vân khinh thường liếc cô, châm chọc cô. "Đương nhiên, hiện tại bà đang ở đắc tội với con dâu của một gia tộc quý tộc giàu có." Cô nói những thứ này, chẳng qua là đang kéo dài thời gian, hi vọng Lục Ngộ Hàn cùng Phương Mặc Ngôn sớm một chút dẫn người tới rồi, cứu cô ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng này! Hạ Nhất Nhiễm như vậy đương nhiên là chọc giận Cố Tú Vân, "Năm đó chiếc xe tải lớn kia tại sao lại không đem cô đâm chết chứ?" "Bà nói lời này là có ý gì?! Chẳng lẽ, kia tai nạn xe cộ kia cũng là các người bày ra?!" Hạ Nhất Nhiễm kích động hỏi, đột nhiên ý thức được, tai nạn xe cộ năm đó thật đúng là rất trùng hợp! "Nói thật cho cô biết, đó là tôi cùng Mộng Mộng tỉ mỉ tính kế ra kế hoạch hoàn hảo, chính là không nghĩ tới, bị đụng trúng vẫn lại là Mộng Mộng! Nhưng mà, Đường Hạo Nam đối với cô thấy chết mà không cứu, mục đích của chúng tôi cũng coi như đạt tới rồi!" Cố Tú Vân giễu cợt nói, Hạ Nhất Nhiễm thân thể loạng choạng. Cô vẫn luôn cho rằng tai nạn xe cộ sáu năm trước là ngoài ý muốn, không nghĩ tới, cũng là bọn họ... "Báo ứng, lần một lần hai đều là gậy ông đập lưng ông!" Hạ Nhất Nhiễm nghĩ đến trước đây người bị xe đụng là Đồng Y Mộng, cười châm chọc. "Sao lại là báo ứng được, Mộng Mộng lần đó đúng là trong họa được phúc nha..." Cố Tú Vân kỳ quái nói, vừa nói xong, vừa nhìn dạo qua một vòng, đánh giá Hạ Nhất Nhiễm một lần. "Trái lại là mày, vận mệnh thật rất nhấp nhô ha, người chồng thứ nhất của mày là một tên đàn ông cặn bã, người chồng thứ hai lại bị mày khắc chết..." Cố Tú Vân châm chọc, lời của bà ta cũng không làm trong lòng Hạ Nhất Nhiễm nhấc lên cái gợn sóng gì. "Còn có mẹ mày, cha mày, đứa con nhỏ bé của mày... Hạ Nhất Nhiễm, tao trước kia liền không mắng sai mày, mày thật đúng là thứ sao chổi!" Cố Tú Vân tiếp tục giễu cợt. "Cố Tú Vân! Bà rốt cuộc còn muốn làm chuyện xấu đây?!" Lúc này, cửa sắt kho hàng đột nhiên bị người đẩy ra. Sao con bé lại đến đây?! Hạ Nhất Nhiễm kinh hãi, nhìn em gái mình đang tới bên này, cô bé không nói cho Lục Ngộ Hàn sao? Tại sao chính mình tìm đến đây?! Hạ Khả San hướng tới Hạ Nhất Nhiễm bước qua, đi tới bên người cô, động tay liền muốn giúp cô cởi bỏ dây thừng, căn bản không sợ Cố Tú Vân! "San San! Con đừng lộn xộn!" Cố Tú Vân đột nhiên lấy súng ra, trước mặt Hạ Nhất Nhiễm chỉ thẳng vào thái dương cô, hướng Hạ Khả San lớn tiếng quát. Hạ Khả San nhìn thấy Cố Tú Vân còn có súng, lần này có phần ngây ngốc rồi, thân thể lùi lại hai bước. "Cố Tú Vân! Bà vẫn lại là mẹ của tôi sao?! Bà cái dạng này, vẫn lại là người đàng hoàng sao?!" Hạ Khả San dậm chân, bi ai rống. "Câm miệng cho tôi! Mẹ nói cho con biết, đừng nữa vì tiểu tiện nhân này mà nói chuyện! Hạ Khả San, con là con gái của Cố Tú Vân ta! Con từ nhỏ đến lớn liền chán ghét Hạ Nhất Nhiễm, hiện tại sao phải giúp cô ta?!" Cố Tú Vân giống như là điên rồi cứ rống mãi, trực tiếp đem đầu súng chỉ vào cô, mở khóa, ngón tay như muốn bóp còi, dưới loại tình huống này, chỉ cần bà ta hơi chút động đậy, Hạ Nhất Nhiễm khả năng sẽ không sống nổi!