Võ trang gió lốc

Chương 23 : Thánh đường đệ tử

“Ha ha, nhóc, cuối cùng cũng gặp được ‘hàng’. Ta thấy tinh thần lực của hắn cường độ không hề kém ngươi bao nhiêu đâu!” Võ Thần Tự Nhận vô cùng hưng phấn. Kỳ thực đối với ông ta mà nói, chỉ cần là chiến đấu là tốt lắm rồi. Dù sao cũng phải chịu ấm ức bao lâu nay, đương nhiên có thêm tí ‘chất lượng’ thì càng tốt chứ! Vương Động tuyệt đối là một quái thai! Chỉ có chưa đầy 100 ‘Tác’ tinh thần lực, nhưng sức chiến đấu bùng nổ lại phi thường đáng sợ. Hiện tại các chiến sỹ võ trang cũng dường như đang muốn tìm công pháp nào đó để đề cao tinh thần lực, qua đó đề cao sức chiến đấu, còn gen hạch lực chỉ đơn thuần nói lên cường độ sát thương mà thôi. Loại ý nghĩ này hoàn toàn sai! Tinh thần lực đương nhiên quan trọng, nhưng sau lúc khởi động gen hạch lực, phải có ‘kỹ xảo’ để vận dụng chứ không phải đùa! Vương Động được Võ Thần Tự Nhận nhắc nhở, đương nhiên vận dụng thuần thục. Điều này làm cho Võ Thần Tự Nhận cũng có chút ghen tị với thiên phú của hắn. Từ một góc độ nào đó, cần một người áp chế nhuệ khí của Vương Động bây giờ. Thứ thực sự làm con người ta trưởng thành không phải là thành công, mà chính là thất bại! Đó cũng là mục đích của Võ Thần Tự Nhận. Ở cùng Vương Động trong một thời gian ngắn ngủi một năm mà thực lực hắn tăng lên rất nhanh, dù vậy so với cao thủ chân chính vẫn còn kém xa lắm… Nếu Võ Thần Tự Nhận có thể tự chiến đấu, nhất định sẽ làm cho hắn hiểu được điểm này. Nhưng giờ ông ta không còn cách nào, nên chỉ có thể đi lối tắt khác. Chiêu thức thực chiến quả là dùng rất tốt, nhưng cũng không thể xem nhẹ các sát chiêu mà các đại phái tổng hợp cả trăm năm ra, đó đều là những chiêu trải qua trăm ngàn sự rèn giũa… Duệ Nhận cười “Võ Thần huynh, xin chào! Nhìn trận đấu của cậu, tôi cảm giác rất kinh ngạc. Đây là bạn tôi, Lãng Tử, am hiểu dùng kiếm” “Được rồi, được rồi, đừng có nho nhã lịch sự nữa. Chúng ta trực tiếp chiến đấu đi. Có cần áo giáp hay không tùy ngươi!” Phong Lưu Lãng Tử vô cùng sảng khoái nói. “Ta không có áo giáp võ trang, ngươi cứ tùy ý!” Vương Động nói. Phong Lưu Lãng Tử ngẩn người, nhịn không được cười! “Ta tự cho là mình cuồng, nhưng không ngờ còn gặp kẻ cuồng hơn cả ta. Trừ phi ngươi là võ sĩ thánh đường chính thức, còn không căn bản không thể nào thắng ta được” “Thánh đường võ sĩ? Đó là cái gì?” Vương Động nghi hoặc hỏi. Phong Lưu Lãng Tử cũng với Duệ Nhận đều bất đắc dĩ nhún nhún vai. Đối phương nếu đã không biết thì xem ra là người ngoài, xem ra đây chỉ là một cao thủ bên ngoài. “Không có gì, bắt đầu đi” Phong Lưu Lãng Tử cười nói, hắn chẳng muốn nhiều lời thêm, chẳng qua chỉ là đánh một trận mà thôi. Nhưng cá tính này lại rất hợp gu với Vương Động “Bắt đầu đi!” Duệ Nhận lùi về phía góc, nơi này không giống trận đấu chính thức, không có trọng tài, không có phân tích, chỉ có thắng bại. Nhưng mà thắng bại ở đây lại vô cùng rõ ràng. Ngay lúc bắt đầu chiến đấu, khóe miệng Lãng Tử cười lạnh, ánh mắt có vẻ như đang đợi đối phương ra tay. Chỉ là trong nháy mắt đó, Phong Lưu Lãng Tử đã một kiếm chém ra. Đây là sự lừa gạt trên mặt khí thế. Làm cho ngươi tưởng phải chốc lát nữa mới đến thời điểm công kích thì đối phương đã công kích ngươi rồi. Nhìn quả giống như ‘đánh lén’ thế nhưng Vương Động lại giống như đã chuẩn bị tốt, cũng lao vọt lên. Bụp bụp bụp… Quyền kiếm giao nhau, hai bên trong nháy mắt trao đổi hơn 10 chiêu. Ánh mắt Duệ Nhận sáng quắc, nhìn chằm chằm vào trận chiến. Quả là thú vị, người này tinh thần lực rất khá, cường độ sử dụng gen hạch lực cũng rất cao. Dĩ nhiên có thể đối kháng trực diện với Mâu Tu mà không hề thất thế. Thật sự không thể tưởng tượng được người như vậy mà lại không thuộc về Thánh đường… Chẳng qua Mâu Tu khi 10 tuổi bắt đầu tu luyện Thánh đường bí truyền công pháp Lục Dương bí quyết. Não vực thứ tám chỉ sợ cũng sắp đột phá 100 rồi, hắn sẽ càng thêm mẫn duệ. Cái tên Võ Thần Tự Nhận so với Mâu Tu còn kém một chút, tuy rằng không lập tức chiến bại, nhưng kết quả coi như đã xác định! Hai bên đã đánh được hơn 50 chiêu, một kích giao nhau cả hai đồng thời văng ra. “Đã ghiền thật, quả thực đã quá! Quả nhiên khác xa đám rác rưởi bên ngoài” Mâu Tu không nhịn được nói tục, cũng vì thế mà hắn hay bị các thầy ở trường mắng bao nhiêu lần. “Ngươi cũng không kém!” Vương Động rơi xuống đất rồi lại bật lên, thực sự sảng khoái. Đây mới là cao thủ thực sự. So với đám sâu quả là khác xa, nếu so sánh bên ngoài, thì hình thức nhân loại rõ ràng tốt hơn! Rõ ràng, kỹ thuật của nhân loại làm sao có thể kém như vậy chứ! Chiêu thức của đối thủ dường như không hề có sơ hở. Hắn mà mạnh mẽ cường công ắt sẽ phải trả giá lớn. Mỗi một chiêu liên tiếp đều là sát chiêu cả. Chẹp chẹp, điều này khiến kẻ chưa từng được trải nghiệm chiêu thức tinh diệu của loài người như Vương Động vô cùng hưng phấn. “Lão Tử đánh thật đây!” “Ta cũng vậy!” Mâu Tu từ từ triển khai kiếm thế, khí thế ngưng tụ lại. Duệ Nhận đứng một bên ánh mắt cũng hưng phấn. Xem ra Mâu Tu đã định ‘chơi thật’. Tuy rằng Mâu Tu còn chưa được xem như là Thánh đường chính thức, nhưng học sinh bình thường không thể nào so sánh được. Có thể thấy được tuyệt chiêu của Thánh đường tuyệt đối cũng là một loại hạnh phúc lớn lao. Kiếm chiêu ngưng tụ, một khi Mâu Tu nghiêm túc, toàn bộ cảm giác trở nên khác hẳn, rét lạnh thấu xương. Đây chính là tinh thần kiếm pháp của học viên Tinh Không năm đầu. Mặc dù Mâu Tu mới vào học viện không lâu, nhưng loại kiếm pháp dành cho năm đầu này với hắn không thành vấn đề gì cả. Tinh thần kiếm pháp vừa xuất ra, Vương Động cũng cảm giác thấy không được thư thái nữa. Kiếm chiêu của đối phương hoàn toàn đan xen. Hắn ra chiêu chưa chắc đã có thể phá vỡ được tiết tấu của đối phương. Kiếm pháp tốt đều có sự chỉnh lý, sẽ không bởi vì sự công kích của đối thủ mà bị phá. Bộ tinh thần kiếm pháp này nếu đã được học viện Tinh Không lựa chọn, đã đủ nói lên các ưu điểm của nó! Dưới sự công kích kín đáo của kiếm pháp này, không gian chiến đấu của Vương Động ngày càng bị thu hẹp. Tinh thần lực của đối phương ngang hắn, kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú hơn hắn. Dù sao đánh với người khác xa so với đánh Zago. Một khi đã quen thuộc tập tính của Zago tộc, thì trừ phi là Zago cao cấp, còn lại đại đa số không có gì biến hóa cả. Nhưng con người thì lại khác, muốn nắm được thói quen ra tay rất khó. Mới hơn mười kiếm, tình hình của Vương Động đã trở nên thực sự bị động. Điều này khiến cho Emma có chút thất vọng. Xem ra người được Thánh đường bồi dưỡng quả là cách biệt! Hiện tại kiếm pháp của Mâu Tu không có chút nào sơ hở, cũng đủ để áp chế khiến cho đối phương căn bản không tìm được cách phá giải…. Vương Động thì đây là lần đầu tiên có được cảm giác mới mẻ thế này. Hai lần trước giao thủ căn bản không thể hiện được thực lực. Dù sao ở TPA cũng một phần toàn là học sinh mới vào, những người này không thể so sánh được với người chiến đấu cả năm trời như Vương Động được. Nhưng mà Mâu Tu lại khác, bất kể thực lực cá nhân hay là kinh nghiệm chiến đầu đều rất hoàn hảo, đây mới là cao thủ trong đám cùng lứa tuổi. Võ Thần Tự Nhận cười như không cười, đây mới là mục đích chính của ông. Một người muốn tiến bộ, phải tìm cho hắn mục tiêu và đối thủ. Nếu muốn tìm đến Chiến Thần Điện, thực lực của Vương Động bây giờ hoàn toàn không đủ. Mà nếu thắng liên tục sẽ khiến cho hắn đắc chí tự kiêu, như vậy không hề tốt cho cảnh giới sau này. Chỉ là Võ Thần Tự Nhận không để ý thấy, trong ánh mắt của Vương Động chính là sự hưng phấn. Giống như là Colombo phát hiện ra Châu Mỹ vậy, các chiêu thức trong đó không phải là không có sơ hở. Chẳng qua nếu thật sự công kích thì sẽ dễ rơi vào một cái bẫy. Đó là cảm giác mà tinh thần kiếm pháp gây ra cho hắn. Bỗng nhiên, khóe miệng Mâu Tu xuất hiện nụ cười lạnh. Đến lúc kết thúc rồi, tinh thần kiếm sát chiêu : ‘Thôn xán phồn tinh’! Một mảng kiếm quang dữ dội bỗng bùng phát, còn xuyên thấu qua đó là một kiếm tất sát cực nhanh đâm về phía Vương Động ! Một kiếm này chắc chắn xuyên ngực! Nhưng Vương Động vốn đang ở trong thế bị động đột nhiên nhằm hướng Mâu Tu, hai tay nghênh đón. Lại là tay không đỡ đao sắc?? Coi Mâu Tu giống như tên tay mơ Cuồng phong đao thì chắc chắn sẽ phải trả giá đắt! Nếu kiếm của Mâu Tu có thể bị bắt được thì hắn đã không xứng với việc được Thánh đường lựa chọn.