Võ trang gió lốc

Chương 148 : Mạo hiểm

Apache thấy Vương Động cùng Vương Bí đến thì gật đầu chào, “Tôi biết hai cậu thế nào cũng sẽ tới.” “Có thấy điều gì đặc biệt không?” “Nơi này cũng không hề đơn giản, nhất là tường bao này. Hai người xem…” Nói xong Apache liền nhặt một tảng đá ném qua chỗ hàng rào dây thép gai, trong phút chốc tảng đá kia đã bị tia điện đánh vỡ nát, hơn nữa ba người còn chưa phát hiện tia điện đó phóng ra từ đâu. “Thế này thì làm sao ra ngoài?” “Xem ra tường ở nơi này cũng không dễ trèo qua, chắc chắn trên đảo này có phòng chỉ huy. Tôi không tin là không có lối ra!” “Đúng rồi, chuyện này có thể đi tìm hai anh em họ Trương thử xem!” Apache bỗng nhiên nêu ý kiến. Hiển nhiên tường bao này không hề đơn giản, chắc chắn nó không chỉ dùng để che chắn nơi này với bên ngoài. Ba người Vương Động nhanh chóng tìm được hai anh em Trương Thái Trương Viêm, bọn họ đang chơi trò đối chiến – đây vốn không phải trò chơi bình thường mà là một trò chơi đối kháng mang tính rèn luyện rất cao, bên trong nó có đến hàng trăm hàng nghìn loại tin tức khác nhau, nếu người khác mà đụng vào trò chơi này đảm bảo sẽ hoa mày chóng mặt nhưng hai người này lại cảm thấy rất thích thú. “Đại ca, chuyện gì vậy?” Hai anh em Trương Thái Trương Viêm vừa thấy Apache đến thì lập tức ngừng chơi, hỏi. “Hai cậu có thể tấn công vào hệ thống quản lý nơi này một lát không, chúng tôi muốn ra bên ngoài đi dạo.” Apache nói. Thấy ba người đề nghị như vậy thì hai anh em này cũng vui vẻ đồng ý. Tất cả đều là những chuyên gia gây rối, mà lần này còn có đại ca dẫn đầu, bọn họ đâu cần lo lắng. “He he, để xem nó thế nào. Nhưng cần chuẩn bị một chút! Hai người nhanh chóng lấy laptop của mình từ không gian thủy tinh ra rồi nhanh chóng kết nối. Vẻ mặt cả hai có vẻ rất hưng phấn. Là tinh anh chuyên về tin tức đối kháng, những vụ tấn công thế này là thứ họ thích nhất. Năm người đi lên mặt đất, Apache nhắm mắt cảm giác một chút, “Có thể bắt đầu rồi!” Hai anh em Trương Thái Trương Viêm lập tức tập chung cao độ, bọn họ là hacker chuyên nghiệp ngay từ nhỏ đã thích tấn công hệ thống thông tin ở khắp nơi, cũng do một lần bọn họ gây họa mà trở lên nổi tiếng từ đó lọt vào trong mắt xanh của Materazzi. Kỳ thực hai tên nhóc này trừ bỏ phương diện tin tức ra thì những mặt khác đều vô cùng kém, nhưng tất cả những thứ đó cũng không gây trở ngại gì đến sự phát triển của bọn họ ở phương diện này. Materazzi am hiểu nhất là cách tùy cơ ứng biến, ông ta có cách đào tạo và sử dụng đối với từng loại tài năng khác nhau. Cũng chính vì Materazzi am hiểu cách dùng người, lại đối sử với học sinh như cha với con nên rất được học sinh quý mến – đây chính là lý do Berna trở nên lớn mạnh. Phòng chỉ huy nằm ở dưới đáy biển cả ngàn mét bỗng vang lên tín hiệu cảnh báo, nhân viên làm việc nơi đây không hề có dấu hiệu hỗn loạn mà tất cả đều nhịp nhàng xử lý. Materazzi, Samantha đều ở đâu, ngoài ra bên người bọn họ còn có một người độ lục tuần. “Tiến sĩ Ji Maisi, ông thấy ai tên nhóc kia thế nào?” Tiến sĩ Ji Maisi đứng bên cạnh quan sát tình huống tấn công rồi nhìn hình ảnh hai người trên màn hình khẽ mỉm cười, “Khá lắm, chẳng qua bọn chúng sẽ chán ngay thôi.” Nói xong ông lập tức kích hoạt chế độ phòng ngự cấp cao. Trên màn hình, hai anh em Trương Thái Trương Viêm đều nhíu mày. “Đại ca, hệ thống nơi này rất mạnh, so với mạng toàn cầu còn mạnh hơn hẳn một bậc, rất kích thích.” Trương Viêm vừa thao tác vừa nhận xét. “Mặc kệ nó thế nào, có thể chiếm được quyền kiểm soát không?” “Chắc chắn là sẽ được, có nơi nào mà hai anh em tôi không tấn công được!” Trương Thái gật đầu. Đám người Vương Động hoàn toàn không giúp được gì. Thấy hai vười vất vả như vậy thì đủ biết hệ thống nơi đây phức tạp thế nào. “Tiến sĩ, trước hết cứ để ba người kia đi qua đi, sau đó sẽ dạy dỗ hai thằng nhóc này sau.” Materazzi cười. Quả thực là không biết trời cao đất rộng, ngay cả hệ thống nơi đây cũng dám tấn công. Chẳng qua như vậy cũng tốt, cần phải để hai anh em này biết ngoài trời còn có trời cao hơn. “Hai vị hiệu trưởng, yêu cầu của hai người đối với bọn họ có cao quá không. Trên Thiên Đường đảo có tập chung rất nhiều Zago, nếu để ba thằng nhóc này bước ra ngoài thì đảm bảo chúng sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ.” Ji Maisi nhắc nhở. “Tên cao nhất kia là Apache, hắn đã từng tập huấn hơn một năm tại đội chống buôn lậu. Còn đứa lùn nhất là Vương Bí, con trai của Dũng Sĩ tướng quân. Thằng nhóc thứ ba còn lợi hại hơn nữa, chính nó đã khiến Mã Tát vô cùng bất ngờ, khen ngợi không dứt. Mục đích rèn luyện thì đã xong nhưng còn chưa đánh tụt sĩ khí của bọn chúng, không để chúng biết khó khăn thì trong tương lai chúng sẽ khó phát huy tiềm lực lớn nhất.” Samantha cười nói, cô vừa trở về thì Mã Tát đã rời đi. Chẳng qua thân là hiệu trưởng nên cô vẫn nắm rõ tình hình cụ thể, nhất là việc Mã Tát đánh giá Vương Động rất cao. Phải biết rằng Mã Tát rất ít khi mở miệng khen người khác như vậy; bởi vậy tên nhóc này chắc chắn sẽ không tầm thường. Làm giáo viên, cô và Materazzi càng muốn ‘chỉnh’ lại tâm lý của học sinh, bọn họ muốn học sinh của mình tự tin chứ không phải tự phụ, cần không ngừng đề ra những mục tiêu cao hơn. Nghỉ ngơi cả ngày? Làm sao có thể, nếu đã là đặc huấn thì đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi. Cho dù mấy người Vương Động không tò mò hứng thú với bên ngoài mà định đi ra thì Samantha cũng sẽ sắp đặt cho bọn họ một số rắc rối nho nhỏ. Hôm nay không chỉ nhóm Vương Động mà từng học sinh đều sẽ nhận được ‘niềm vui bất ngờ’ này. Đây cũng là một bài tập khảo nghiệm khả năng phản ứng của đám tinh anh hai học viện Alan và Berna. “Ha ha, đại ca, đã xong!” Trên thao trường Trương Thái và Trương Viêm vỗ hai tay vào nhau ăn mừng. Đúng lúc này, từ trên vách tường bên cạnh đã hiện ra một cánh cửa. “Làm rất tốt!” Apache gật đầu. Tin tặc quả là ‘nghề của chàng’ Hai anh em Trương Thái Trương Viêm vốn đang dương dương tự đặc thì…. “Anh, không xong rồi, hệ thống bắt đầu phản kích!” Trương Viêm bỗng nhiên kêu lên. Hai anh em bỗng luống cuống tay chân. – Không phải là bọn họ đã giải trừ toàn bộ hệ thống phòng ngự rồi sao? hơn nữa trong quá trình xâm nhập bọn họ còn ngụy trang bằng cách gửi gói tin đồng bộ với hệ thống vậy mà sao lại bị phát hiện nhanh thế! Quả nhiên là không bình thường! “Chúng ta đi thôi, cứ để hai thằng nhóc này từ từ giải quyết.” Apache vẫy tay dẫn đầu ba người bước qua cánh cửa. Vương Động cùng Vương Bí cũng lập tức theo vào. Chờ khi cả ba đi qua thì cảnh cửa bỗng nhiên đóng sầm lại, còn hai anh em Trương Viêm Trương Thái thì như lâm đại địch, đối phương muốn khống chế lại hệ thống của bọn họ. Đối với chuyên gia tin tức đối kháng thì đây chẳng khác nào một lời khiêu khích trắng trợn, nếu hệ thống của bọn họ mà bị khống chế thì quá xấu hổ, không bằng nhảy xuống biển tự tử cho xong; việc này cũng tương tự như chiến sĩ võ trang bị người khác đánh cho răng rơi đầy đất rồi cướp lấy vũ khí. Hai bọn họ bắt đầu sốc lại tinh thần bắt đầu chống đỡ lại đợt tấn công này. “Đây là đợt tấn công cấp bậc cao, bằng vào tài nguyên sẵn có của hai bọn chúng mà có thể chống lại được, quả là rất giỏi.” Tiến sĩ Ji Maisi gật đầu. “Ha ha, từ lúc bảo lãnh chúng ra từ trại cải tạo dành cho trẻ vị thành niên tới nay bọn chúng môn học nào cũng đứng đội sổ, chỉ đam mê duy nhất môn tin tức đối kháng.” Materazzi, ngài cũng thật mưu mẹo, lại dùng tài nguyên của chúng tôi để bồi dưỡng chúng.” “Tiến sĩ Ji Maisi, chẳng qua là dạy dỗ bọn chúng một chút thôi mà.” Materazzi ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng lại vô cùng tự hào về học sinh của mình. Nếu một trụ sở được trang bị tốt như vậy lại thêm ưu thế về tài nguyên mà bị hai học sinh công phá thì quả thực quá mất mặt. Chỉ là tình huống này rất khó xảy ra bởi trung tâm chỉ huy của Thiên Đường đảo rất hiện đại, hệ thống tài nguyên phong phú hơn nữa nơi này sở hữu rất nhiều chuyên gia công nghệ thông tin. Tít tít tít… Hệ thống cảnh báo. “Ha ha, hai thằng nhóc này dường như đã phát hiện ý đồ của chúng ta nên bắt đầu tấn công chính diện, rất thú vị. Để tôi đùa với chúng một chút.” Trên màn hình theo dõi còn hiện lên tình huống của hơn mười người khác, Chu Tư Tư và Mã Tiểu Như trong lúc đang chơi trò chơi bỗng xuất hiện những tình huống kỳ quái khiến họ vô lý lạc vào hình thức tinh chiến, cần hoàn thành nhiệm vụ mới có thể thoát khỏi trò chơi. Hành động lúc này của Samantha cùng Materazzi cũng không phải tùy tiện mà tất cả đều là kế hoạch đã được dày công chuẩn bị cho từng người từ lâu. Vương Động, Vương Bí, Apache đã chính thức đặt chân lên Thiên Đường đảo, trước mặt họ là một mảnh rừng rậm có thảm thực vật phong phú, nơi đây không chỉ có cây cối sẵn có trên Trái Đất mà còn có cả những loại cây được đưa về từ chòm sao Tiên Nữ. Chỉ sợ người lúc đầu tạo nên khu thí nghiệm sinh thái này tốn không ít tiền tài, vật lực. Hiện giờ trên Trái Đất khắp nơi tồn tại các phòng thí nghiệm quân sự, vậy nếu tồn tại một khu sinh thái đặc thù thế này thì mục đích chắc chắn không phải để làm một vườn cây cảnh. Vương Động đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, “Khu rừng này rất rậm rạp, xem ra là chỗ cư chú của lũ sâu bọ.” “Một khu sinh thái lớn như vậy chắc chắn là dùng để nghiên cứu tộc Zago, chỉ là không biết mục đích chính của bọn họ là gì bởi việc nghiên cứu tập tính của lũ sâu là chuyện của Liên Bang.” Vương Bí quan sát tình huống chung quanh, nhưng hắn không cảm giác được sự tồn tại của Zago. Vương Động tuy không nhìn thấy nhưng hắn lại có được một linh cảm rất đặc biệt như của động vật. “Không cần để ý đến chuyện đó, lúc tôi ở đội chống buôn lậu cũng có vài cơ hội được đi giết sâu, nói không chừng lần này chúng ta trở thành kẻ làm vườn giúp bọn họ dọn sạch đống sâu trong này.” Apache tỏ ra khá hào hứng với chuyện này. “Không biết có đủ để đánh cho sướng tay hay không.” Vương Bí bẻ các khớp ngón tay. Tập luyện chay lâu ngày đã khiến chân tay hắn vô cùng ngứa ngáy. Vương Động cũng có cảm giác như vậy. Ba người chậm rãi đi sâu vào bên trong cánh rừng. Mới bước được hơn mười bước thì bọn họ đã nghe thấy tiếng phì phò từ bên trong rừng truyền ra. Thảm thực vật nơi này vô cùng tươi tốt, có vô số cây lớn cao đến mấy chục mét che kín bầu trời – những thứ này quả thực khác xa với những gì bọn họ nhìn thấy từ trên trực thăng. Xem ra bình thường thì cả Thiên Đường đảo đều được một lớp từ trường bao phủ khiến người ta không nhìn thấy - Quả thực là dày công đầu tư. Nếu nhiều tiền như vậy thì bọn họ có giết mấy con sâu trong này chắc cũng sẽ không khiến chủ nhân nơi này tức giận. Đã biết nơi này có sâu thì đâu có thể cứ vậy mà về được, bất kể thế nào cũng phải giết vài con. Nhất là Vương Bí và Apache, ham muốn giết sâu của bọn họ còn lớn hơn Vương Động rất nhiều. Khoảng 10 phút sau Vương Động tỉ mỉ kiểm tra dưới một gốc cây, sắc mặt hắn trở lên khó coi “Sợ rằng tình hình trên đảo này khác xa so với mong muốn của chúng ta.” Apache cùng Vương Bí đều biết Vương Động đã từng sinh sống ở hành tinh Norton nên lập tức hỏi hắn: “Có chuyện gì sao?”