Võ trang gió lốc
Chương 147 : Lòng hiếu kỳ
Hiệu trưởng, không phải ông ta bảo nên tống em về nhà đấy chứ?” Tạp Nhĩ xấu hổ nói.
Materazzi lắc đầu: “HLV nói cậu không thích hợp làm chiến sĩ võ trang!”
“Trời ạ, biết ngay mà, gã mặt ngựa luôn luôn thích đả kích tâm hồn ‘yếu ớt’ này.”
“Ha ha, cậu tuy không thích hợp làm chiến sĩ võ trang nhưng Mã Tát cảm thấy cậu rất có thiên phú ở phương diện tinh chiến, cho nên nếu cậu muốn có thể chuyển sang huấn luyện cùng mọi người ở hệ tinh chiến, dù sao đó cũng là khóa học tương đối quan trọng của hệ chỉ huy.”
Tạp Nhĩ vò đầu, mình mà lại có thiên thú về mặt này sao?
Materazzi nhìn mọi người: “Hôm nay cho tất cả nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị tất cả các vật dụng có thể sử dụng. Luyện tập cũng cần thư giãn, nếu ai muốn ra bãi biển có thể nhờ trực thăng chở ra. Chẳng qua tất cả phải nhớ rõ, ngày mai bắt đầu vào đợt đặc huấn thứ hai. Hiện giờ, tất cả giải tán!”
Đột nhiên lại xuất hiện một ngày nghỉ ngơi bất ngờ, quả là khó có thể tin. Tất cả mọi người đều nghi ngờ đây có phải là một cái bẫy không?
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì mọi người sau khi trải qua đợt huấn luyện đầu tiên đều đã lột xác hoàn toàn. Cho dù hiện giờ mới là sáng sớm nhưng cũng không có người quay lại giường tiếp tục đi ngủ mà vẫn tiến hành chạy bộ trên thao trường, nếu không chạy thì quả thực thấy người.. không được thoải mái.
Vương Động đã thích ứng với vòng từ tực trên người, Mã Tát đã bảo thứ này tiếp tục để cho hắn thì không phải để đem nó làm vật kỷ niệm mà để hắn tiếp tục luyện tập.
Vòng từ lực đeo trên người cũng không khác gì những chiếc vòng trang sức khác, nó chỉ hơn ở chỗ sinh là lực hút cực mạnh chẳng khác nào khiến người mang như đeo thêm phụ trọng trường kì.
Những người mang vòng này cần duy trì hạch lực liên tục nên nó cũng có tác dụng đề cao hạch lực, còn Vương Động không cần hạch lực vẫn có thể chỗng đỡ từ lực này – đây cũng là nguyên nhân khiến Mã Tát coi trọng hắn. Dạng quái vật như vậy nếu đặt ở lục quân chẳng khác nào ‘trời cao mặc cánh chim bay’ là nơi hắn vẫy vùng thi triển tài năng.
Có lẽ thực lực của hắn bây giờ chưa đủ mạnh nhưng hơn ở chỗ tuổi còn trẻ, Mã Tát cho rằng chỉ cần để Vương Động có thời gian luyện tập tốt thì tuyệt đối hắn sẽ trở thành một ngôi sao sáng trên bầu trời liên bang.
Đương nhiên Vương Động không suy nghĩ nhiều như vậy, như việc bạn học Vương Động không muốn đến lục quân cũng là do cách giáo dục của ông lão từ nhỏ đã ăn sâu vào máu hắn.
Mọi người sau khi hoàn thành bài huấn luyện buổi sáng thì bắt đầu đến giờ cơm. Materazzi cũng không nói đến chương trình tập huấn tiếp theo là gì, nhưng nghĩ lại thì nó cũng tốt, có thể giúp cho các học viên được thả lỏng tư tưởng một chút.
Ăn song cơm sáng, một nửa số người bắt đầu lên mạng xem tin tức. Ở nơi này hơn mười ngày chỉ luyện tập và luyện tập bọn họ đã sớm trở thành người rừng không biết thông tin bên ngoài. Chẳng qua sau mỗi buổi tập cả người mệt mỏi dã rời đâu còn tâm sức để ý mấy chuyện này.
“Khó có cơ hội thả lỏng, lát nữa cậu định làm gì?” Tiểu Như hỏi.
Gần đây bạn học tiểu Hồ cũng đã biết thân biết phận tránh khỏi Mã Tiểu Như, còn biểu hiện của Vương Động quả thực rất xuất sắc.
Kỳ thực mọi người đều nhận ra được Tiểu Như đối xử rất tốt với Vương Động, còn có Chu Tư Tư nữa – chỉ là tất cả mọi người không nói ra mà thôi.
Bạn học tiểu Hồ thuộc loại người cầm được thì cũng buông được, hắn biết một mình tương tư là không ổn nên quyết định dứt bỏ. Có lẽ cũng tính cách của hắn phóng khoáng nên cho dù quyết định như vậy cũng không quá khó khăn, gần đây hắn cảm thấy rất có hứng thú với La Mạn Mạn của Berna. Hai người này quả thực là: nam thì phong lưu tao nhã, nữ thì bốc lửa gợi cảm!
“Tôi à? Không có việc gì cả.”
“Vương Động, buổi chiều chúng ta cùng nhau luyện tập được không, luyện một mình quả thực không hứng thú lắm.” Vương Bí nói.
“Hai gã cục xúc này không biết hưởng thụ là gì, lâu lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi một ngày mà còn luyện tập.” Chu Tư Tư phản đối.
“Buổi chiều rồi tính tiếp, sáng nay luyện tập tiếp đi, nếu không cứ thấy khó chịu thế nào đó.” Vương Động nói.
“Đây là chứng bệnh nghiện tập luyện. Hì hì.” Hai cô gái cười nói.
“Có tin tức trọng đại gì không?”
“Mọi người cùng xem đi, chủ yếu là một số định hướng mới của Liên Bang, còn có tin tức về hoạt động của tộc Zago, hừm, lũ sâu bọ này chẳng khác gì âm hồn bất tán, một khi người ta mất cảnh giác một chút là lập tức tấn công.”
“Tin tức về lĩnh vực giải trí khá nhiều, còn những thứ khác đều không có gì mới cả.”
Vương Động thì không để ý tin tức gì cả, lâu không chiến đấu lên tay hắn ngứa ngáy lắm rồi, chỉ luyện tập chay quả thực buồn chán, cảm giác khi chiến đấu thú vị hơn nhiều lắm.
Vừa mới lên diễn đàn PA thì hắn đã bắt gặp phải một quang cảnh vô cùng náo nhiệt, nơi đâu cũng tràn ngập lời bàn tán bởi Võ Thần Tự Nhận đã hơn mười ngày không hề xuất hiện.
Tất cả người chơi đã hình thành thói quen Võ Thần Tự Nhận mỗi tuần xuất hiện một lần. Mà việc Võ Thần Tự nhận vượt cấp chiến thắng đã thu hút được sự chú ý của không ít cao thủ. Một bài bình luận trong diễn đàn cũng nêu tới vấn đề này và đưa ra một kết luận xanh rờn: Có thể Võ Thần Tự Nhận đã ‘ngửi’ thấy sự nguy hiểm đang tập chung vào mình khi có nhiều cao thủ để ý.
Dù sao mức độ tinh thần lực cũng là thứ trực tiếp quyết định đến cường độ hạch lực, cho dù có trông chờ vào kỹ thuật chiến đấu tốt hòng bù đắp sự thiếu hụt của tinh thần lực cũng vô cùng khó khăn. Hơn nữa những người có kỹ thuật chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu thì thường là những người lão luyện, chỉ số tinh thần lực không hề thấp.
Hiện tại đã không phải thời đại của chiến sĩ Đao Phong, kỹ thuật quyết định tất cả, mà hiện tại thứ quyết định là tinh thần lực.
Đứng trước tinh thần lực cực mạnh thì những thứ khác chỉ là gió thoảng mây bay, phụ trợ mà thôi. Cũng bởi Võ Thần Tự Nhận lập ra kỳ tích nên càng có nhiều người muốn khiêu chiến hắn – đây là sức hút từ sự nổi tiếng.
Trong số người này có cả những cao thủ mà công ty chủ quán tỷ mỉ chọn ra để khiêu chiến với Võ Thần Tự Nhận. Bản danh sách này bao gồm hai mươi tuyển thủ tương đối xuất sắc, ngoài ra công ty chủ quản còn liên tục công bố thành tích của bọn họ để không khí thêm sôi sục.
Nhưng một vấn đề xuất hiện đó là: Võ Thần Tự Nhận bỗng nhiên biến mất, chẳng lẽ hắn sợ?
Chẳng lẽ tuyển thủ trong bản danh sách mới công bố lần này quá mạnh đã dọa Võ Thần Tự Nhận chạy mất.
Sau khi thành danh, Võ Thần Tự Nhận bắt đầu chăm chút cho danh tiếng của mình sao?
Còn vô số tin tức bình luận khác nhau nữa, không chỉ có fans Võ Thần Tự Nhận mà trong này còn rất nhiều anti fans Võ Thần Tự Nhận, bọn họ nhân cơ hội này liên tục đưa những tin đồn thất thiệt. Hai nhóm fans và anti fans không ngừng cuộc chiến nước bọt của mình.
Song phương đã khai chiến nhiều ngày qua nhưng chưa ai chịu ai.
Bên fans cho rằng Võ Thần Tự Nhận có việc của mình nhưng bên anti fans quả quyết rằng bởi Võ Thần Tự Nhận nhát gan nên mới vậy, trước kia sao không có việc mà bây giờ mới có việc?
Hơn nữa nếu có việc sao không báo một tiếng!
Nhóm fans ủng hộ Võ Thần Tự Nhận đương nhiên không thể đồng ý với lập luận như vậy cho nên song phương tìm ra hàng trăm lý do để kích bác, bêu diếu thậm chí là gây hấn với nhau.
Vương Động thấy vậy thì dở khóc dở cười, chẳng qua hắn cũng chỉ thoáng đọc lướt qua mà thôi chứ không quá để ý đến mấy loại tranh luận này.
Hắn không để ý nhưng không đại biểu cho những người khác không để ý.
“Bọn rỗi hơi này, không có việc gì làm lại lên mạng chửi nhau về chuyện của người khác.”
“Hừm, Võ Thần Tự Nhận này tuyệt đối không đơn giản. Vương Động, cậu và gã này đều là đối thủ mà tôi coi trọng nhất, chờ khi Dũng Sĩ quyền của tôi tiến cấp thì chính là lúc chúng ta quyết chiến một trận!”
Vương Bí nói. – Quả thực hắn rất mong chờ điều này.
“Oài, Vương Bí này, trong thời gian nghỉ ngơi thì cũng thả lỏng người ra một chút chứ, không cần lúc nào cũng quá nghiêm túc như vậy.” Tiểu Như cười nói.
“Đúng vậy, không nên cứ mở miệng ra là đánh đánh đấm đấm. Chúng ta vẫn còn là học sinh mà thôi.” Tư Tư cũng ủng hộ ý kiến của Tiểu Như.
Sự cạnh tranh của con gái không phải lúc nào cũng cần giương cung bạt kiếm như mấy tên đàn ông.
Lại nhìn những biến hóa của diễn đàn, Vương Động không hề nói gì. Với hắn mà nói nếu cãi nhau có thể ra tiền thì hắn đảm bảo sẽ tham gia, còn không thì chỉ tốn nước bọt mà thôi!
Cho nên bạn học Vương Động không hề để ý đến những lời người khác nói. Cho dù ai có nói gì thì hắn cũng không để ý. Tâm tính như vậy quả thực không mấy người có thể làm được.
Còn về phần Võ Thần Tự Nhận có phải thực sự nhát gan hay không thì chỉ hắn mới biết rõ.
Trong khoảng thời gian này nhiệm vụ chủ yếu của hắn là phải luyện tập, quả thực quãng thời gian vừa qua Vương Động thu hoạch được rất nhiều. Nếu ở nơi này mà đăng nhập dùng ID Võ Thần Tự Nhận chiến đấu thì rất dễ xảy ra chuyện, hắn cảm thấy không nên làm như vậy.
Kỳ thực những lời của nhóm anti fans cũng không phải không có lý do, trên thế giới quả thực có rất nhiều người có tinh thần lực cực mạnh, Vương Động cũng hiểu nếu ở ngoài đời thì rất khó có thể tìm người ta khiêu chiến bởi đây không phải là một xã hội võ hiệp nên hắn chỉ có cơ hội ở trong PA. ID Võ Thần Tự Nhận này đã cho hắn cơ hội tốt nhất để có thể luận bàn cũng vô số cao thủ.
Với mục tiêu trở thành hạm trưởng nên hắn cần rèn luyện tính cách của mình thật tốt, không cần trở thành một siêu sao để làm gì.
Cho dù có thành hạm trưởng thì hắn cũng không muốn là người mạnh nhất, càng cao thì càng đón gió lớn, thấp quá cũng không ổn rất dễ gặp nguy hiểm, cứ tầm tầm là được rồi.
“Vương Động sao cứ ngồi ngây ra như phỗng thế, mà để xem đang coi cái gì nào, không phải là đang xem phim sex đấy chứ?” Chu Tư Tư nghiêng cổ sang nhìn.
“Gì cơ? À, mình đang chờ đánh cùng Vương Bí một trận. Chỉ là mình cảm thấy trong thời gian huấn luyện này cả người đã có thay đổi rất lớn, cảm giác rất thoải mái. Mọi người nên tận dụng cơ hội này.”
Vương Động cười nói.
“Đúng vậy, vốn tưởng rằng ở trường quân đội không phải học những thứ này nhưng trong quãng thời gian vừa rồi tôi mới nhật ra được con đường học tập không hề có giới hạn. Hơn nữa cảm giác của lần đặc huấn này cũng rất đặc biệt!” Vương bí cũng gật đầu đồng ý.
Mã Tiểu Như cùng Chu Tư Tư nhìn nhau cười khổ, hai người này sao giống nhau thế.
“Không để ý tới bọn họ nữa, chúng ta cứ chơi thôi.”
Hiển nhiên hai nữ sinh cũng có trò chơi riêng của mình, thật sự khó có thể nói chuyện hòa hợp với hai tên kia.
Tính cách cứng nhắc của Vương Bí còn khó chịu hơn cả Vương Động, hắn không thích lãng phí thời gian ngồi vi vu thế này, nên đảo qua tin tức một chút rồi thôi.
“Vương Động, dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, không bằng chúng ta dạo quanh cái đảo này, thế nào?” Vương Bí bỗng đưa ra một ý kiến.
“Ok, tôi đã sớm nghĩ đến việc này rồi, chẳng qua chưa có thời gian.”
Hai gã này đều thuộc dạng to gan lớn mật hơn nữa tính tò mò rất mạnh. Mấy ngày đặc huấn này bọn họ đều phải hạn chế tầm mắt trong bốn bức tường vây cao vút, phía trên lại còn hàng rào dây thép gai có điện cao thế. Chắc hẳn bên ngoài tường sẽ rất thú vị!
Hai người Vương Động và Vương Bí rời khỏi căn cứ, những gần đây đều là khu vực được phép hoạt động của họ nên không ai ngăn cản, ngó nghiêng một lúc không thấy bóng dáng nhân viên công tác.
Ra đến thao trường thì hai người phát hiện nơi này đã sớm có người đứng đó – là Apache, hiển nhiên gã này cũng sớm cảm thấy hứng thú với những thứ bên ngoài tường.
Truyện khác cùng thể loại
365 chương
99 chương
11 chương
112 chương
15 chương
501 chương