Võ trang gió lốc

Chương 107 : Dùng đao chứng minh

Apache gia nhập vào đó đương nhiên không phải vì mấy cắc bạc vớ vẩn của chính phủ. Lí do hắn gia nhập vào đó rất đơn giản, nếu gia nhập đội chống buôn lậu thì khi chiến đấu, hắn có quyền đánh thẳng tay, thậm chí là giết chết đối thủ bất kể đối thủ có là ai. Liên Bang xử lý rất nghiêm khắc những phần tử buôn lậu, mà phàm là kẻ có lá gan buôn lậu thì đều là những kẻ liều mạng cả rồi. Cái này đối với Apache đúng là cầu còn không được. Trải qua một năm tôi luyện, hắn đã triệt để thoát khỏi phạm trù học viên rồi. Cho dù là Hồ Dương Hiên... hắn đã giết người rồi sao? Thua kém quá nhiều. Chẳng khác nào người lớn chơi đùa với trẻ con. Vì thế cũng chẳng trách được hắn lại thắng nhẹ nhàng như vậy. Có thể nói, nếu không có tinh thần lực áp đảo, vượt trội hơn thì muốn thắng hắn là không thể. Hắn còn từng đề nghị Materazzi giao cho hắn cả năm trận luôn cho đỡ lằng nhằng, nhưng đáng tiếc là cuộc thi vẫn có quy củ của nó. Hiện tại tỉ số là 4 - 4. Trận thứ 4. Vương Bí vs Tào Nghị. Trong lòng Samantha và Materazzi đều nghĩ rằng trận này sẽ là trận phân thắng bại. Rõ ràng trận cuối cùng gần như đã có kết quả khi nó chưa diễn ra rồi. Đối với lực lượng mạnh mẽ của Apache. Samantha không hề tin tưởng Alan sẽ thắng được. Cho dù có là Mã Tiểu Như lên thì cũng phải thất bại thôi. Tinh thần lực Mã Tiểu Như chưa chắc đã hơn gì đối phương, trong khi kinh nghiệm chiến đấu của tên quái vật lại hơn xa cô nàng. Huống chi Mã Tiểu Như không thể lên nữa... Vương Động? được rồi, thừa nhận là Vương Động rất lợi hại nhưng mà đối thủ lại quá đáng sợ mà. Chẳng khác nào người lớn đùa giỡn với trẻ con. "Vương Bí, cậu nhất định phải thắng trận này!" Samantha vẻ mặt nặng nề vỗ vỗ vai Vương Bí. Vương Bí ngược lại còn rất vui vẻ. Hắn đã đợi thời điểm này lâu rồi. Cách đây không lâu tên Tào Nghị này đã giao thủ với Võ Thần Tự Nhận, mà chiêu cuối cùng Võ Thần Tự Nhận dùng để đánh bại hắn lại chính là Dũng Sĩ quyền. Hắn đang rất nòng lòng muốn thử xem, Dũng Sĩ quyền của hắn mạnh hay là Dũng Sĩ quyền của Võ Thần Tự Nhận mạnh. Khi Tào Nghị chuẩn bị lên đài thì Materazzi gọi giật hắn lại, thì thầm vào tai hắn vài câu. "Hiệu trưởng, cái này không được hay lắm đâu." "Trận này liên quan đến sinh tử tồn vòng học viên chúng ta. Cứ làm theo lời tôi đi!" Quyết định của Materazzi là không được phép nghi ngờ. Tào Nghị lúc này cũng đành phải gật đầu đáp ứng. Bất cứ học viên nào của Berna cũng đều biết, con người hiệu trưởng đôi khi rất dễ nói chuyện, cũng rất hiền lành nhưng một khi hắn đã quyết thì không ai thay đổi được. Ngay cả cái tên thích quấy phá như Apache mà Materazzi hô một cái cũng phải ngoan ngoãn trở lại học viện. Chỉ cần như vậy cũng biết được, Materazzi đối với học sinh, ân uy đều trọng. Tuy cảm thấy làm vậy không hay lắm nhưng Tào Nghị vẫn nguyện ý nghe theo ý hiệu trưởng là vì hắn thực sự cũng không nắm chắc chiến thắng Vương Bí. "Trông vào cậu đấy!" Hồ Dương Hiên biết rõ, nếu Vương Bí không thắng được trận này là Alan xong rồi. Hắn cảm thấy không tệ lắm nhưng nhiều lắm là ngang với hắn thôi. Mà trên mặt kinh nghiệm chiến đấu thì chắc lại càng thua xa. Hơn nữa phe mình chẳng ai có được lực lượng áp đảo, vượt trội như tứ thái tử cả. Chỉ có mấy tên không phải người kia mới không dùng lẽ thường để phán đoán. Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên lúc này đang rất hồi hộp. Nếu như Vương Bí thua, bọn họ sẽ phải chuyển trường đến Berna, Đây hoàn toàn không phải là mong muốn của họ. Sống tại Alan một thời gian, bọn họ đều có bạn bè, thích cuộc sống vui vẻ ở Alan. Alan lúc này đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim bọn họ, bây giờ mà đột ngột phải đến Berna thì đúng là khó tiếp nhận được. Samantha cũng có cảm giác không ổn, Materazzi định dùng chiêu gì đây? Vương Bí rất tự tin, huống chi trong trận trước, hắn hoàn toàn không tiêu hao một chút sức lực nào. Vì thế hắn đang rất muốn đấu với Tào Nghị một trận ra trò. Trận đấu bắt đầu. Tào Nghị lộ ra song đao. Đối mặt với người sử dụng Dũng Sĩ quyền chính tông, hắn lại càng không dám khinh thường. Huống chi đây không phải là đấu chơi, hắn đang mang trên mình trọng trách của Berna. Nếu hắn thua cuộc thì Berna sẽ đi đời. Hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Quyết không thể thua! Mục quang Tào Nghị bạo xuất quang mang quyết tâm. Mà đây cũng chính là điều Vương Bí mong đợi. Đến đây đi. Hãy xuất ra lực lượng mạnh mẽ nhất của mình đi. Có như vậy mới có thể so sánh mình với Võ Thần Tự Nhận. Chiến đấu bắt đầu, Vương Bí vẫn súc thế gia tăng khí thế. Vốn tưởng đối thủ sẽ cường công nhưng không ngờ Tào Nghị vẫn cầm song đao, đứng yên, không hề có dấu hiệu sẽ tấn công. Trong nháy mắt, Samantha đã hiểu ra. Sách lược của Materazzi chính là cầm hòa. Tào Nghị không những thể hiện ra lực chiến đấu mạnh mẽ mà còn phô diễn cách thức di chuyển không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là những cú nhảy cực kỳ khủng bố. Trong khí đó, sự linh hoạt lại chính là nhược điểm duy nhất của Vương Bí. Rõ ràng Tào Nghị đang muốn kéo dài thời gian cho tới khi hết giờ! Điều Materazzi muốn không phải là một thắng lợi mà là một trận hòa! Chỉ cần trận này hòa. Trận cuối cùng, phe hắn có Apache là nắm chắc phần thắng rồi. Nội tâm Samantha không khỏi trầm xuống. Không nghĩ tới Materazzi lại dùng phương pháp không được sạch sẽ này. Nhưng cô cũng hiểu, nếu đổi là cô thì nhất định cô cũng dùng phương pháp này. Có thể khán giả sẽ la ó, phản đối, hô hào muốn một trận đánh đường đường chính chính. Nhưng họ có thể đã quên mất một điều, nhân loại có thể tồn tại tới ngày nay, ngoại trừ sức mạnh ra, nhân loại phần lớn là dựa vào chiến thuật. Nhìn Vương Bí tấn công mãnh liệt như vậy, Apache đứng ngả ngón một bên nhìn mà không nhịn được phải lắc đầu. Trận này mà đổi cho hắn vào thì tuyệt. Đúng là lãng phí của trời mà. Trong đám người của Alan thì thằng cha này chắc là mạnh nhất. Đánh nhau với một thằng cha này, hắn tuyệt đối không cần nhẹ tay. Đáng tiếc hiệu trưởng đại nhân lại muốn thắng. Tào Nghị có một quá khứ tương đối đặc biệt. Hắn tốt nghiệp từ một trường trung học khá thấp kém, vô danh. Khi kiểm tra thân thể thì căn bản không nhìn ra bất cứ thiên phú nào, thành tích thi cử cũng không vượt trội. Người như vậy, nói thật hàng năm Berna cho ra một đống. Nhưng hắn vẫn được Materazzi phát hiện ra. Vốn cả đời hắn có thể sẽ bị vùi lấp trong dòng lịch sử, chẳng ai biết tới, nhưng cuối cùng hắn vẫn gặp được người nhận ra tiềm năng của hắn - Materazzi. Kể từ đó, tiềm lực Bá Nhạc - Tào Nghị được triệt để khai thác. Công pháp mà Materazzi hao phí biết bao tâm tư đã đạt hiệu quả trên người Tào Nghị. Trắc nghiệm sinh tồn cấp A cũng không phải ai cũng có thể vượt qua a. Mà Apache cũng gặp tao ngộ không khác là bao. Khi xưa Apache cũng chỉ là một học viên hết sức bình thường nên bị người ta xem nhẹ. Mà rắc rối chính của hắn là ngày nào cũng gây gổ đánh nhau. Trong hồ sơ của hắn loang lổ, chỗ nào cũng thấy chiến tích của hắn. Cho dù như vậy nhưng Materazzi vẫn đặc phê cho hắn nhập học. Không chỉ như vậy, Materazzi còn bỏ qua hết thảy quá khứ của hắn. Chính vì vậy, Apache - kẻ chẳng để ai vào mắt không thể không để cho hiểu trưởng thể diện. Apache cái gì cũng không quan tâm, nhất là không bao giờ chịu nhận ân huệ của người khác. Nhưng ân huệ của Materazzi thì quả thực hắn không thể nào cự tuyệt. Tào Nghị chấp hành nghiêm chỉnh kể hoạch của Materazzi. Hắn chỉ dựa vào thân pháp linh hoạt để kéo dài thời gian. Nếu như là một người yếu hơn, đối mặt với công kích của Vương Bí thì căn bản không thể kéo dài được. Nhưng trên phương diện thực lực, Tòa Nghị quả thực không thể so với Vương Bí, nhưng nếu hắn quyết tâm không để ý mặt mũi mà bỏ chạy thì Vương Bí đúng là không có cách nào giữ hắn lại. Trên phương diện thể lực, Vương Bí không hề sợ bất cứ kẻ nào nhưng cái thằng cha chết bầm này hình như lúc nào cũng có năng lượng thì phải. Đám học viên Berna tuy cảm thấy cách này không hay lắm nhưng chỉ cần chiến thắng thì không có gì là không được! Bên phía ALan, kẻ choáng váng nhất lại là Hồ Dương Hiên. Có lẽ lúc này hắn đang tưởng tượng đến vận mệnh thê thảm của mình. Sắc mặt Mã Tiểu Như cũng không khá hơn là bao. Cứ như vậy mà phải đến Berna thì đúng là không cam lòng a. Nhưng đây là thỏa thuận từ trước rồi, bằng không sao Berna dám đánh cược lớn như thế. "Vô sỉ, quá vô sỉ!" Địch Đạt cùng Kiaro nổi giận hét lên nhưng cản bản là chẳng có ai chú ý đến bọn hắn. Đây là sân nhà của Berna, chẳng có ai lại đi ủng hộ họ cả. Với lại cái này được gọi là chiến thuật! Vương Bí vẫn không chịu dễ dàng từ bỏ, chỉ cần cho hắn nắm được một cơ hội là hắn thề sẽ đập bẹp đối phương. Lúc này Materazzi vẫn bĩnh tĩnh quan sát trận đấu. Hắn biết, cái khác không nói nhưng ưu điểm lớn nhất của Tào Nghị chính là không phạm sai lầm! Lần này hắn chắc chắn sẽ thắng! Nhưng có ai xem cuộc đấu lại chú ý đến nhãn thần Tào Nghị khi chiến đấu sao? Đối mặt với một chiến sĩ chân chính, dũng cảm khiêu chiến cửa ải khai khiếu lần hai mà hắn lại dùng phương thức chạy đông trốn tây để đối lấy một trận hòa? Một cuộc đấu như một buổi hài kịch diễn ra rất khó coi. Tào Nghị có sức đánh một trận nhưng hắn vẫn cẩn thận kéo dài thời gian. Một người mạnh mẽ như vậy mà muốn quyết tâm phòng thủ, không chiến thì đúng là không thể nào thắng được. Vương Bí căn bản là không có cơ hội ra tay. Nếu đối là người khác mà muốn một mực tránh nẽ Vương Bí thì chỉ có đường chết thôi. Nhưng Tào Nghị thật quá nhanh và linh hoạt, đến Vương Bí cũng không có cách nào. Mặc dù đây là trận đấu một đuổi một chạy nhưng so với một hồi đầu trí đấu dũng thì chẳng thua kém chút nào. Nếu như bị Vương Bí dồn đến góc chết thì đến Tạo Nghị cũng không thể an toàn trở ra. Nhưng muốn đẩy một kẻ trời sinh đã ưu thế linh hoạt như Tào Nghị vào góc chết thì còn khó hơn lên trời. Trường đấu thật sự quá rộng. Trong hai mươi phút chiến đấu mà đến một sai lầm nhỏ Tào Nghị cũng không mắc phải. Nhưng không thể không nói trận này thực sự quá khó coi. Đây dường như không giống với trận đấu của hai chiến sĩ a. Quả thật thắng lợi rất quan trọng nhưng loại chiến pháp này đối với Tào Nghị cũng là thử thách lớn. Nhưng cho dù vi phạm tôn chỉ của mình, hắn cũng sẽ chấp hành mệnh lệnh của hiệu trưởng. Là một quân nhân tương lai, tuân lệnh là điều quan trọng nhất. Tâm tình Samantha lúc này đã ổn định lại. Lo lắng.... hy vọng... bất đắc dĩ... bình tĩnh.... Cô đã tiếp nhận rồi.... Kết quả trận này trên cơ bản là một trận hòa. Đây cũng là nguyên nhân Materazzi để Tào Nghị lên trận này. Cho dù đánh không lại thì cũng có thể kiếm một trận hòa. Tuy không được quang minh chính đại nhưng chỉ cần thắng được thì tất cả đều chấp nhận được. Từng giây từng phút trôi qua. Apache cũng chẳng buồn xem nữa, hắn nằm dài ra ghế ngủ gật. Tuy rất khinh thường nhưng vì thắng lợi mà không từ thủ đoạn vốn là chuyện kinh thiên nghĩa địa. Thủ đoạn nho nhỏ này còn chưa tính là gì. Chỉ tiếc là cơ hôi luyện tập tốt như vậy.... Chỉ còn năm phút cuối, Tào Nghị và Vương Bí đều đã bi tiêu hao rất nhiều thể lực nhưng khi trận đậu chưa kết thúc thì vẫn có khả năng thua trận. Tào Nghị vẫn không dám buông lỏng, mỗi động tác đều chuẩn xác tuyệt đối, tuyệt không để lộ bất cứ sơ hở nào cả. Vương Bí đã từng gặp qua rất nhiều đối thủ nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một thằng cha cẩn thận đến vậy. Từ đầu tới cuối căn bản là không thấy sơ sẩy đến một lần. Bất kể hắn để lộ sơ hở nào cũng không dụ được đối phương tấn công. Cái này đúng là... quá hèn hạ, vô sỉ! Thấy thời gian sắp hết, Vương Bí biết rõ nếu không thắng được trận này thì Alan coi như xong. Tích... Tích,....Tích... "Ha ha, còn không đến hai phút." Auvraud xem đồng hồ rồi nói. Hiệu trưởng đại nhân đúng là tính toán như thần, xem ra ALan không thể tránh khỏi kiếp số rồi. Đội cổ động Alan cũng chán nản. Ai cũng không ngờ trong trận đấu quyết định, đối phương lại chơi xấu như vậy. Trên trường đấu, Vương Bí đột nhiên đình chỉ công kích, khẽ lắc đầu rồi khua tay: "Không đánh nữa." Tào Nghị vẫn duy trì khoảng cách. Tuy chỉ còn một chút thời gian nhưng không có gì là không thể. Mặc dù thái độ khinh bỉ của đối phương làm hắn rất khó chịu nhưng hắn vẫn nhịn được. " Materazzi cũng chỉ có thể mà thôi. Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, xem ra sở trường của hắn chính là dạy ra một lũ hèn hạ, bỉ ổi." Vương Bí lạnh lùng ngửa mặt lên nhìn trời, hoàn toàn không để đối thủ vào mắt. Câu nói của Vương Bí từ trong sân đấu ra rõ mồn một. Đám học viên Berna bên ngoài lập tức nổi giận, hò hét, thậm chí còn có kẻ chửi bới ầm ĩ. Materazzi chính là vị thần của Berna. Hắn đã dẫn dắt Berna, từ một cái học viện cấp B rách nát trở thành một học viện cấp A danh tiếng, thậm chí là gần đạt tới cấp S trong mơ. Hắn chính là niềm kiêu ngạo trong lòng học viên Berna. Hắn đã mang lại niềm hi vọng cho mỗi học viên, nhất là những học viên tầm thường đang khao khát thể hiện mình. Đó là vì ưu điểm lớn nhất của hắn chính là phát hiện ưu điểm, phát huy tài năng của học viên. Bất kể Vương Bí châm chọc hắn thế nào thì Tào Nghị cũng có thể nhẫn nhịn. Tào Nghị biết trận đấu này không được sạch sẽ cho lắm, phải dùng đến phương thức thấp kém này để đối lấy một trận hòa chiến thuật thì bị châm chọc cũng bình thường. Nhưng không kẻ nào được phép châm chọc hiệu trưởng, hắn tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra! Khóe miệng Vương Bí ẩn ước toát ra một tia vui vẻ: "Berna trong tay hắn sợ rằng mãi mãi chỉ có thể là một học viên cấp A vớ vẩn mà thôi. Nếu các ngươi còn muốn tiến vào cấp S thì mau chóng thay hiệu trưởng khác đi." Tào Nghị cuối cùng cũng đối mặt với Vương Bí, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi biết cậu đang khích tướng, nhưng tôi quyết không để cho kẻ nào đứng trước mặt tôi mà vũ nhục hiểu trưởng. Ông ấy là hiệu trưởng tốt nhất của tôi!" Uỳnh.... Toàn bộ hạch lực của Tào Nghị bùng nổ. Mặc dù thời gian còn không tới một phút nhưng hắn không thể nhẫn nhịn được nữa. Toàn bộ học viên Berna đều vô cùng tôn kính và sùng bái Materazzi như cha của mình vậy. Nếu có người đứng trước mặt bọn họ mà khiêu khích thì có đổi thành ai sợ rằng cũng không thể để yên được. Apache cũng lập tức mở cặp mắt lim dim của mình ra. Đang ở Berna mà dám vũ nhục Materazzi. Thằng ngu này chán sống rồi. Hach lực Tào Nghị bùng nổ cực kỳ khủng bố, thậm chí còn chẳng hề thua kém Vương Bí. Cả đám học viên quen thuộc với hắn nhìn Tào Nghị mà trợn mắt, không nói lên lời. Hắn làm sao lại mạnh như vậy? Có lẽ chỉ có Materazzi mới biết vì sao Tào Nghị lại mạnh mẽ như vậy. Một người bình thường cùng lắm chỉ có thể chuyên tâm tu luyện ba đến bốn giờ một ngày, nhưng Tào Nghị lại dùng tất cả thời gian của hắn để học tập và tu luyện, không hề có bất cứ lúc nào giải trí, ngủ đúng tám tiếng một ngày, làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ kỷ luật.... đến Materazzi cũng có cảm giác hắn như một chiếc máy vậy. Chính vì vậy mà hắn tiến bộ cực kỳ nhanh chóng, tinh lực lúc nào cũng tràn đầy. Thời gian tu luyện gấp mấy lần người khác mà lượng tâm huyết hắn đổ vào đó cũng hơn xa người bình thường. Thời gian và tâm huyết khác nhau thì kết quả khẳng định cũng phải khác nhau. Có thể nhất thời nửa khắc thì không nhận ra nhưng chỉ cần nửa tháng là kết quả sẽ rất rõ rệt. Điều Materazzi cduy nhất chỉ là cho hắn một cơ hội bùng nổ mà thôi. Trên mặt Vương Bí lộ một nụ cười khẩy: "Được thôi. Hãy dùng đao của cậu để chứng minh câu nói đó đi!" Vương Bí nắm chặt hữu quyền, trầm giọng gầm một tiếng, hạch lực hùng hậu vứng chắc bạo phát, chuẩn bị đối kháng chính diện. Cuộc chiến như trò hề cuối cùng cũng có chuyển biến kịch tính.