Mấy ngày sau, ở nhà họ Vũ, phòng khách chính. "Thầy Dương, sao rồi thầy?" \- Người đàn bà quá 70 tuổi đầu gần bạc trắng ngồi trên ghế sofa, sắc mặt không tốt. Dương Tử Quân đưa ngón tay đẩy qua đẩy lại mấy đồng tiền xu trên đĩa, mày cau chặt lại. "Lão phu nhân, tôi tìm ra cách hóa giải điềm gỡ rồi, có điều..." Lão phu nhân mừng rỡ: "Là cách gì? Thầy mau nói đi" Dương Tử Quân ôn tồn đáp: "Muốn giải hạn cho gia đình, bây giờ cần phải cưới dâu. Không phải cưới một, mà là cưới cả hai cho hai vị thiếu gia" "Vậy thì đâu có vấn đề gì, gia tộc chúng tôi lớn như vậy, tìm dâu..." Lão phu nhân chưa kịp dứt lời, Dương Tử Quân đã chen ngang: "Có điều hai cô dâu đều phải là tuổi thìn, và có cùng dòng máu. Hơn nữa, còn phải là con gia đình danh gia vọng tộc" Lão phu nhân nghe câu nói đó xong, vô cùng thất thần. Nhà họ Vũ trước nay luôn phồn thịnh, dạo gần đây công ty lại luôn gặp chuyện không tốt. Những điều xấu liên tục ập tới, nhất là hai tháng trước chồng bà đột nhiên bị đột tử rồi qua đời mà không kịp trăn trối. Vì vậy, bà đành mời thầy bói về xem thử. Kết quả, hạn có cách giải, nhưng cách này thật sự quá khó... "Thầy Dương, cảm ơn thầy nhiều lắm. Chuyện này tôi sẽ tìm cách giải quyết" "Được, nhưng trong vòng 10 ngày, phải cưới dâu ngay. Nếu không sẽ không còn kịp" "Vâng. Người đâu, tiễn thầy Dương ra ngoài" Dương Tử Quân đứng dậy, bỏ đồ nghề vào túi rồi cúi đầu chào lão phu nhân. Sau đó, cô hầu gái cung kính tiễn ông ra tận cổng. Ra đến cổng, cô hầu gái bỗng thay đổi sắc mặt từ hiền lành sang nham hiểm. "Dương sư phụ, vất vả quá. Phần còn lại, để con" Dương Tử Quân cười nhếch mép một cái thật gian xảo: "Được, chuyện cỏn con này ta tin con thừa sức làm" Nói rồi ông ra khỏi cổng móc điện thoại ra, lẩm bẩm mấy lời. "Báo cáo bang chủ, bước 2 hoàn tất" \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- 6h tối, chiếc BMW đen đậu trước tòa cao ốc Đông Dương. Có hai người một nam một nữ mặc đồ đen ngồi sẵn ở trong, cô gái còn choàng khăn xanh trên cổ. "Sắp tới giờ rồi. Hẹn gặp em ở tầng 58" "OK" \- Lâm Nhĩ Tích cong đôi môi đỏ mọng, lấy chiếc nón vành đen lớn đội lên đầu, xách theo chiếc vali đen bước khỏi xe. Cô yểu điệu bước vào trong, vừa đến cửa lớn đã bị bảo vệ chặn lại. "Cô gái, không có phận sự..." Lâm Nhĩ Tích không nói không rằng, đưa lên tấm thẻ màu gold chói hết cả mắt. Hai người vệ sĩ liền lui ra hai bên, cung kính: "Mời cô" Cô cười nhếch mép một cái, lướt qua bọn họ như một cơn gió. Bà đây muốn đến đâu mà không được chứ? Cho dù bà có đem bom vào, bọn mày cũng không thể ngăn cản. Lâm Nhĩ Tích bước vào thang máy, đưa ngón tay nhấn tầng 58. Nhưng tầm tầng 3, thang máy lại dừng lại đón thêm người. Cửa thang máy mở ra, người đàn ông mặc bộ âu phục đen lịch lãm từ từ bước vào trong. Dáng anh ta cao lớn, Lâm Nhĩ Tích cao 1m65, cộng thêm đôi guốc mà chỉ mới đứng đến vai đối phương. Cửa thang máy đóng lại, Lâm Nhĩ Tích cảm nhận hơi thở của người này vô cùng quen, hình như từng gặp mấy lần rồi. Bây giờ cô đang đội nói vành rộng, không thể liếc lên xem mặt đối phương được. Hình như người đàn ông ấy cũng nhận ra, anh cúi thấp đầu xuống cố nhìn vào đôi mắt của cô, cong môi gian tà: "Chúng ta đúng là rất có duyên nợ đó nha" Lâm Nhĩ Tích cười khinh: "Chỉ có nợ, không có duyên" Người đàn ông cười thích thú, chống một tay lên tường ép sát người Lâm Nhĩ Tích vào cơ thể vạm vỡ của mình, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Cơ thể hai người sát lại gần nhau đến mức có thể cảm nhận rõ thân nhiệt đang nóng dần và cả nhịp tim hơi loạn của đối phương Và trong lúc mặt đối mặt ấy, cả hai đều có cùng một suy nghĩ: \[Đẹp quá!\] Người đàn ông đưa tay còn lại nâng cằm Lâm Nhĩ Tích lên, đầu cúi xuống rất gần với mặt cô, giọng nói ấm nóng: "Vậy bây giờ có muốn tôi trả nợ không?" Lâm Nhĩ Tích phũ phàng đẩy người đối phương xê ra, buông lời sắt đá: "Chỉ là một ly rượu, bà đây không thèm tính với anh nữa" Người đàn ông mặt dày hơn nhựa đường: "Nhưng mà tôi lại không thích mắc nợ người khác đâu. Nếu bây giờ không được, lần sau tôi lại tìm cô trả nợ?" Lâm Nhĩ Tích nhếch mép: "Nếu bây giờ lên tầng 58 thì e rằng anh sẽ không có lần sau để gặp tôi đâu" Người đàn ông hơi cau mày: "Hôm nay cô lại đi giết người?" "Chính xác. Muốn sống thì dừng ở đây đi" \- nói rồi Lâm Nhĩ Tích đưa tay nhấn nút tạm dừng, thang máy mở cửa ra ở tầng 48. Đối phương cười cười: "Được thôi, lần sau tôi sẽ lại tìm cô" \- anh ta nói xong liền bước ra ngoài, không quên đưa tay vẫy chào. Lâm Nhĩ Tích lạnh lùng nhấn nút đóng cửa thang máy, trong lòng hơi khó hiểu. Tại sao cô lại phải cảnh báo anh ta? \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Tối hôm sau, Lâm Nhĩ Tích ngồi trong phòng khách của gian nhà phía Tây, bắt đầu than trách: "Lại dính máu nữa rồi, tấm khăn lụa yêu thích của em" Lâm Kỳ Tích bưng trà lại, ngồi xuống bên cạnh cô: "Hôm qua giết hơi nhiều người, dính máu là chuyện hiển nhiên. Em đừng tiếc nữa, lần sau anh dắt em đi mua nhiều cái khác" Lâm Nhĩ Tích cười cười: "Chỉ có Kỳ Tích là hiểu em nhất". Cô vẫn luôn thích làm nũng với Lâm Kỳ Tích như vậy, dù chuyện to hay nhỏ anh đều đáp ứng cho cô. Thật ra Lâm Quang Tùng có mang đến cho cô rất nhiều khăn choàng, nhưng một cái cô cũng không đụng tới. Cô đã quyết tâm quên anh rồi. Hai người cười cười nói nói, vừa uống một ngụm trà thì đã có người bước vào. "Chà, ở đây đông vui hơn gian nhà phía Đông nhiều nhỉ?" Lâm Nhĩ Tích cười trìu mến: "Dương sư phụ, thầy về rồi à?" Dương Tử Quân cười cười, ngồi xuống chiếc sofa đối diện. Lâm Nhĩ Tích nhanh nhảu rót trà mời ông uống. Ông vừa nhâm nhi ly trà thơm, vừa nói ra mấy điều rất thú vị. "Bước hai của kế hoạch thành công rồi. Ngày mai ta sẽ chờ bước ba tự động hoàn thành" Lâm Kỳ Tích và Lâm Nhĩ Tích nghe hiểu, cả hai nhìn nhau cười gian xảo.