Trời sụp tối, Lâm Nhĩ Tích thay một bộ sườn xám cách tân dài vừa đến gối. Chiếc váy màu trắng có thêu những bông hoa thủ công màu tím vô cùng tinh tế. Cô còn cẩn thận choàng chiếc khăn tím lên cổ, dù không còn vết sẹo, nhưng đó đã là thói quen khó bỏ. Cô búi tóc thành một búi to sau gáy, phía trước mặt thả vài cọng tóc xoăn xoăn trông vô cùng diễm lệ. Cuối cùng, cô hài lòng nhìn mình trong gương, xoay người hết mấy vòng. Cô càng ngày càng mê mẩn chính bản thân mình rồi. Lâm Nhĩ Tích cong cong đôi môi đỏ mọng, thong dong ra ngoài. Lúc sáng cô lỡ nói với Lâm Quang Tùng là mình sẽ đi tìm trai bao, vậy thì phải diễn sao cho giống. Mà nhớ lại những lời lúc sáng, cô thấy hơi buồn buồn, lại pha chút vui vui. Nếu là cô của trước đây, nhất định sẽ không cần suy nghĩ đồng ý đi ăn với anh. Nhưng giờ khác rồi, một người đã đổi thay, người kia cũng cần thay đổi. Đôi chân thon dài của Lâm Nhĩ Tích rảo bước nhẹ nhàng sang gian nhà phía Bắc \- nơi có nhà xe của Lâm Bang. Cô đảo đảo đôi mắt quyến rũ, quyết định chọn chiếc xe ô tô đời mới màu tím. Ở Lâm Bang vốn có rất nhiều xe, chia thành nhiều cấp bậc theo người sử dụng. Còn cô, cô thích đi chiếc nào thì đi, không ai dám cản. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Chiếc xe tím đắt đỏ dừng lại ở bãi đổ xe bên đường, cô gái trong xe nhẹ nhàng bước ra, dùng hai ngón tay kiêu sa kéo kính râm xuống. Mùi thơm của món ăn bên đường đối diện khiến lòng cô thấy lâng lâng. "E hèm!" \- Lâm Nhĩ Tích bước vào quán ăn đối diện, cố tình phát ra âm thanh báo hiệu. "Ôi trời, báu vật của tôi đến rồi. Nhĩ Tích đại hiệp, mời ngồi mời ngồi" \- ông chủ sốt sắng lấy lòng Lâm Nhĩ Tích. Cô cười cười, vừa đặt mông xuống ghế thì tất cả khách trong quán đều bị đuổi đi hết. Lâm Nhĩ Tích nhếch mép hài lòng. "Dạo này ông chủ làm việc nhanh gọn quá nhỉ?" "Đương nhiên, đương nhiên. Nhĩ Tích, quán tôi có món ăn mới, cô muốn thử không?" Lâm Nhĩ Tích chống tay lên cằm: "Thôi, cứ như cũ cho tôi đi" "Được được, cô đợi một chút" \- ông chủ vui vẻ trả lời rồi lập tức vào sau bếp. Trong lúc đó, Lâm Nhĩ Tích tranh thủ ngắm nhìn quán quen. Hơn nửa tháng rồi cô không ghé qua nơi này. Đây chỉ là một quán ăn nhỏ bên đường, nhưng lại được trang trí theo phong cách trung đại rất giống ở Lâm Bang, khiến Lâm Nhĩ Tích cảm thấy rất thoải mái. Điều thứ hai là ông chủ ở đây vô cùng vui tính, có thể gọi là hợp cạ với cô. Hơn hết, ông ấy còn nấu món há cảo cực kì ngon nữa. "Có rồi đây, có rồi đây" \- ông chủ chạy lên thật nhanh, hai tay bợ lấy mấy đĩa há cảo hấp và một bình rượu gạo. Lâm Nhĩ Tích vui vẻ cầm đũa cho một miếng há cảo thơm lừng vào mồm, tít mắt khen ngon. "À đúng rồi, Kỳ Tích đại hiệp không đi với cô à?" "Uhm...anh ấy có việc bận. Tí nữa ông chuẩn bị một phần như cũ, tôi mang về cho anh ấy" "Được, được" \-\-\-\-\-\-\-\- Lâm Nhĩ Tích vẫn tiếp tục ăn, rồi lại uống rượu gạo. Lần đầu tiên ông chủ thấy cô uống nhiều hơn cả ăn, đã là bình rượu gạo thứ ba rồi. "Nhĩ Tích, uống nhiều rượu quá không tốt đâu cô à" "Yên tâm đi, rượu này làm sao mà say được" Hai người vẫn tiếp tục cãi qua cãi lại, Lâm Nhĩ Tích luôn miệng đòi uống, còn ông chủ thì hết mực khuyên ngăn. Sau đó, Lâm Nhĩ Tích cảm nhận được gì, liền dừng nói. Cô im lặng, nhắm mắt lại thăm dò tiếng động. Người đàn ông mặc bộ âu phục đen từ từ bước vào quán, phía sau còn có rất nhiều vệ sĩ. Ông chủ thấy khách vào, liền nhanh chóng giảng giải: "Các vị, hôm nay quán tôi có người bao rồi, không tiếp khách khác..." Người đàn ông nhướng mày: "Bao quán? Kẻ nào dám bao quán mà bổn thiếu gia thích ăn?" "Kẻ này" \- Lâm Nhĩ Tích ngồi ở xa, xoay nửa người trả lời. Cô híp mắt nhìn người đàn ông bằng thái độ miệt thị. Sự chú ý của anh ta chuyển sang cô gái ngồi bàn ở xa. Hàng mày anh hơi cau lại, đôi mắt thăm dò. Chưa đầy một phút, anh ta liền nở nụ cười gian tà, cho một tay vào túi tiến lại gần Lâm Nhĩ Tích. Không đợi ai mời, người đàn ông vô cùng tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lâm Nhĩ Tích, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ thích thú. Lâm Nhĩ Tích đan hai tay lại, gác cằm lên đó, từ từ nhìn thật kĩ người đàn ông trước mặt. Người này hình như gặp ở đâu rồi ấy nhỉ? "Đừng nói mới có một đêm mà cô đã quên rồi đấy nhé?" "Sao tôi quên được chứ?" \- Lâm Nhĩ Tích nháy một mắt quyến rũ, nói lời giả dối. Thật ra đến lúc nghe cái ngữ điệu đáng ghét này, cô mới nhớ ra anh là ai. Người đàn ông thích thú chống một tay lên cằm, khuôn mặt tiến lại gần Lâm Nhĩ Tích hơn: "Tiên nữ không thể bay về trời nên đành ở đây uống rượu giải sầu?" Anh vừa nói xong, càng cố ngắm nhìn nhan sắc mê hoặc lòng người đó. Cô đẹp, rất đẹp, đẹp nhất là đôi mắt. Những ngôn từ xa xưa dùng để miêu tả đôi mắt hút hồn của một con hồ ly tinh, hệt như những gì anh thấy trên đôi mắt cô. Càng nhìn lâu, anh càng thấy say đắm, đã vậy men rượu còn làm gò má cô ửng hồng vô cùng quyến rũ. Sống hai mươi mấy năm, lần đầu anh gặp được người đẹp như vậy. Lâm Nhĩ Tích mặc kệ lời nói trêu chọc của đối phương, tiếp tục uống. \[Hôm nay đã buồn tình, còn gặp thằng khùng như mày nữa chứ. Đúng là xui xẻo\] "Đừng uống nữa" \- Người đàn ông đưa một ray hất ly rượu trên tay Lâm Nhĩ Tích rớt xuống đất, rượu đổ hết ra sàn. Lâm Nhĩ Tích nhìn rượu bị đổ dưới sàn: "Anh làm đổ rượu ngon của tôi. Tính sao đây?" "Dùng thân đáp trả được không?" \- Người đàn ông nhìn cô, nở nụ cười gian xảo. Lâm Nhĩ Tích nghe câu nói đó xong, có hơi chút cạn lời. Cô nói với Lâm Quang Tùng là sẽ đi tìm trai bao, bây giờ không cần tìm cũng tự có trai bao vác xác đến. Là ông trời đã quá ưu ái cho Lâm Nhĩ Tích cô ư? Cô lấy lại dáng vẻ quyến rũ, cười nhếch mép: "Thì ra giá của thiếu gia anh đây chỉ bằng ly rượu gạo" Chưa kịp để đổi phương trả lời, Lâm Nhĩ Tích đã đứng thẳng dậy, có hơi loạng choạng. Cô bước ra khỏi bàn và ngoảnh mặt đi ra như không hề có sự tồn tại của người đàn ông trước mặt. "Ông chủ, cho thiếu nợ nha ~" \- giọng Lâm Nhĩ Tích vọng vào. Ông chủ chảy mồ hôi, gật gật đầu nhìn theo bóng hình Lâm Nhĩ Tích. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Người đàn ông cũng đứng dậy, không những không giận vì mình bị tạt gáo nước lạnh, mà ngược lại còn tỏ ra vô cùng thích thú. \[Nếu cô đã nói như vậy, bốn thiếu gia nhất định phải cho cô biết thế nào là mùi rượu gạo thượng hạng\] "Đi theo cô ấy" "Rõ" \-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Hơn hai tiếng sau. "Cậu chủ, cô gái đó cứ đi vòng qua vòng lại ở các vòng xuyến trong thành phố, rồi lại chạy ra bờ hồ, công viên,... Không dừng lại ở một địa điểm cụ thể. Có thể cô ấy đã phát hiện ra mình bị theo dõi" Người đàn ông ngồi trong xe trầm mặc nghe báo cáo. Trong đầu anh bắt đầu phân tích chuyên sâu. Sát thủ của Lâm Bang, có thể trà trộn vào toàn khách sạn cao quý nhất để giết chủ tịch một tập đoàn lớn. Vệ sĩ của anh được đào tạo kĩ càng, vậy mà khi theo dõi lại bị cô ta phát hiện ra. Tổng hợp hai điều này lại, không lẽ cô gái đó là...siêu sát thủ L.t.\*? \*Hai siêu sát thủ của Lâm Bang không thể bị tiết lộ tên thật. Vì vậy họ dùng kí hiệu chung là L.t. \- vừa là Lâm Kỳ Tích, vừa là Lâm Nhĩ Tích. Sau khi rút ra kết luận, người đàn ông thả lỏng người, tựa đầu ra sau ghế. Siêu sát thủ ư? Thật thú vị.