Đêm nay bầu trời nhiều sao, không khí thoáng đãng, vô cùng thích hợp để tổ chức một buổi dã ngoại ngoài trời. An Kỳ cũng nghĩ thế nên cô đã lên kế hoạch chuẩn bị tươm tất cho buổi Picnic hôm nay và địa điểm được chọn không ở đâu khác chính là sân cỏ nhân tạo trong trang viên rộng rãi. Hơn 19 giờ tối, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, thảm dã ngoại và một số thức ăn, quà vặt, đã được bố trí ngay ngắn trên thảm cỏ. Hai người đàn ông được hai quý cô giao cho nhiệm vụ nướng thịt, trước khi cả hai vào trong mang thêm thức ăn ra còn để lại một lời căn dặn rằng "Nếu ai để thịt cháy, thì phạt người đó ăn hết chổ thịt bị cháy đó" nên Thừa Mạnh Quân chẳng dám dời mắt khỏi bếp than quá một phút. " Anh hai, anh cũng qua nướng đi chứ, chị dâu cũng giao nhiệm vụ này cho anh mà." Thừa Mạnh Quân mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt quay lại hậm hực nhìn Trình Hạo Phong đang ung dung, thư thả ngồi trên thảm làm gì đó trên laptop, anh liền lên tiếng càu nhàu. Rõ ràng nhiệm vụ "cao cả" này được giao cho hai người nhưng từ đầu tới cuối chỉ có mỗi cái mặt của anh ngồi đây chịu đựng cái nóng từ bếp than đỏ rực, như vậy là quá bất công với chàng trai siêu cấp soái ca này rồi, nên anh làm sao có thể không ấm ức cho được. " Em tự nướng đi, anh bận chút việc, phải giải quyết cho xong đã." Tuy Trình Hạo Phong vẫn đáp lại mấy lời cằn nhằn của Thừa Mạnh Quân, nhưng mắt phượng vẫn không rời tầm nhìn khỏi máy tính, chứng tỏ anh đang thật sự rất bận. " Anh hai, sắp tới anh định thế nào? Vũ Phong, Cửu Phong thì không nói đến đi vì công việc đã đi vào nề nếp, nhưng Trình thị thì đang lộn xộn hết cả lên, anh ôm hết công việc vào người thì lấy đâu ra thời gian chăm sóc chị dâu?" " Ai nói anh sẽ tiếp quản Trình thị." Giọng Trình Hạo Phong không cao không thấp trả lời Thừa Mạnh Quân rồi cầm ly nước lọc lên uống một ngụm, xong lại tiếp tục chăm chú làm việc. " Anh định không quản thật à? Bác Trình tuổi cũng khá cao rồi, sức khoẻ cũng không được tốt. Anh nhẫn tâm nhìn cơ nghiệp mấy đời của Trình gia tiêu tan như vậy sao?" Những câu hỏi của Thừa Mạnh Quân đã phần nào khiến Trình Hạo Phong dao động, nhưng rất nhanh sau anh lại thờ ơ lên tiếng. " Cứ thuận theo tự nhiên đi. Để xem ông ấy có tìm tới anh không đã, dù gì trước đây cũng là ông ấy tự nói không cần thằng con Trình Hạo Phong này." " Cháy rồi cháy rồi kìa, Thừa Mạnh Quân anh ngồi đó mà hồn bay phách lạc tới phương nào rồi hả?" Giọng nói lãnh lót của Hạ Tiểu Hi từ đằng xa dõng dạc vang lên khiến Thừa Mạnh Quân giật mình, đến khi anh quay lại thì chổ thịt trước mặt đã cháy đen thui, mùi khét bốc lên, nhìn thôi đã khiến Thừa Mạnh Quân thầm khóc trong lòng. Anh ngước lên nhìn Hạ Tiểu Hi đang mang bộ mặt hầm hầm mà tóc gáy anh dựng hết cả lên, khuôn miệng cố nặn ra một nụ cười méo mó lấy lòng cô. " Tại, tại anh hai hết đó. Anh hai cứ nói chuyện mãi làm anh phân tâm nên mới, mới thành ra thế này. Hạ Tiểu Hi, em đừng giận, để anh nướng lại cái khác ha, mấy miếng này cứ để anh ăn, thịt cháy một chút mới ngon. Em, em qua thảm ngồi đi, anh mang thịt nướng qua ngay." Phải rồi, thịt cháy một chút mới ngon. Nếu anh mà không nhanh chóng dỗ ngọt nữ nhân hung dữ này thì chỉ sợ đến cơ hội để ăn thịt cũng không còn. An Kỳ và Trình Hạo Phong nhìn gương mặt sợ sệt, dè chừng của Thừa Mạnh Quân khi đứng trước Hạ Tiểu Hi mà không thể nhịn cười. Trình Hạo Phong thì từ lúc thấy An Kỳ đi ra anh đã cất laptop qua một bên, đối với anh không gì quan trọng hơn ở bên cạnh tiểu nha đầu nghịch ngợm của mình. " Được, vậy thì anh ăn hết chổ thịt cháy đen đó cho em, phạt anh uống thêm ba lon bia." Hạ Tiểu Hi thẳng thừng ra lệnh cho Thừa Mạnh Quân rồi cầm giỏ bia đi tới chỗ An Kỳ. " Tiểu Hi, cậu suốt ngày bắt nạt Mạnh Quân như vậy không sợ cậu ấy bỏ chạy mất dép à?" Hạ Tiểu Hi vừa đặt mông ngồi xuống đã bị An Kỳ trêu chọc, đang sẵn trớn nên cô đáp lại ngay và luôn. " Chạy thì chạy đi, mình cũng đâu có thèm anh ta, đàn ông gì mà suốt ngày nói nhiều." " Vậy mới hợp với cậu chứ. Mình thấy hai người rất xứng đôi vừa lứa, đến với nhau chắc chắn trong nhà luôn rộn ràng tiếng cười mỗi ngày." " Đúng đúng, chị dâu nói không sai chút nào. Tiểu Hi em nên suy nghĩ lại đi, có mấy ai mà chịu đựng được cái tính khí thất thường của em không. Chỉ có Thừa Mạnh Quân là cam tâm tình nguyện chịu đựng Hạ Tiểu Hi "bà chằn" suốt đời này mà thôi." Vừa dứt lời Thừa Mạnh Quân đã bị Hạ Tiểu Hi cho nguyên một miếng thịt cháy đen vào miệng, chặn họng lại. " Anh im miệng lại cho em. Anh mà nói thêm nửa lời thì coi chừng cái lưỡi của anh." " Aa...khụ, khụ" Đột nhiên Thừa Mạnh Quân lại trợn trắng hai mắt, đưa tay lên ôm cổ họng, còn không nói được gì khiến Hạ Tiểu Hi cùng với An Kỳ sợ đến mặt mày trắng bệch, chỉ riêng Trình Hạo Phong là vẫn thản nhiên ngồi đó cong môi cười, vì anh biết thằng em đáo để của mình đang giở trò. Hạ Tiểu Hi bị dọa đến thất kinh hồn vía, cô cuống cuồng lấy tay moi miếng thịt trong miệng Thừa Mạnh Quân ra. " Anh sao rồi, uống chút nước đi, em xin lỗi..." Một tay cô đút nước cho Thừa Mạnh Quân uống, tay kia thì vuốt vuốt lưng cho anh. Mới vừa rồi còn phùng mang trợn mắt với người ta xong, chưa đầy ba giây sau thấy người ta gặp chuyện cô đã lo lắng đến mức suýt nữa thì bật khóc còn bày ra cử chỉ thân mật, lo lắng khiến đôi tình nhân kia thầm cười khúc khích. " Anh đỡ hơn chưa?" Thừa Mạnh Quân nuốt mạnh ngụm nước xuống, sau đó nhanh tay tóm lấy bàn tay của Hạ Tiểu Hi, ngang nhiên đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn rồi ngước lên cong môi cười tươi. " Hết rồi." " Cái tên dở hơi này, ai cho anh hôn em hả?" Hạ Tiểu Hi trừng mắt lên nhìn Thừa Mạnh Quân nhưng khuôn mặt khả ái đã nóng bừng bừng vì ngại ngùng. Nhìn đôi gò má đỏ ửng như hai quả dâu tây mọng nước đang hiện ngay trước mắt khiến Thừa Mạnh Quân chẳng thể nhịn nỗi mà tiếp tục hôn "chụt" lên đó thêm một cái nữa, sau đó còn ngang nhiên lên tiếng. " Vợ anh, anh hôn. Ai cấm?" Vừa dõng dạc tuyên bố xong, Thừa Mạnh Quân đã cảm nhận được một luồng hàn khí sấn tới khiến anh thoáng rùng mình, vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía An Kỳ, cầu được giúp đỡ nếu không e là không lâu nữa thôi anh sẽ bị ăn ngay một cú đấm vỡ mồm mất. Hiểu được tâm ý của Thừa Mạnh Quân, An Kỳ cố nén cười rồi khoác tay lên vai Hạ Tiểu Hi, vui vẻ giúp cậu em của mình chuyển sang chủ đề khác. " Tiểu Hi, dù gì Thừa Mạnh Quân cũng chỉ nói sự thật thôi, mình biết trong lòng cậu cũng thích mà nên giả vờ tức giận làm gì." " LÝ AN KỲ / CHỊ DÂU" Nguyên văn hai câu thoại của Hạ Tiểu Hi và Thừa Mạnh Quân vang lên cùng một lúc khiến An Kỳ phát hoảng. Người ta nhờ cô dập lửa, cô lại thêm dầu vào lửa đúng là đang muốn ăn đòn đây mà. Thấy tình hình căng thẳng An Kỳ liền quay qua làm nũng với đại ma vương của mình, cầu được chở che. " Đại ma vương, em nói gì sao hở? Sao hai người họ lại đằng đằng sát khí với em vậy?" Trình Hạo Phong khẽ cong môi cười, rồi kéo cô tựa vào ngực mình xoa xoa đầu dỗ dành. " Không sai không sai, tiểu Kỳ không nói sai một chút nào. Hai người đó, đừng có ức hiếp vợ anh." Một khi vợ đã lên tiếng thì dù có ngàn lần sai trái anh cũng phải mỉm cười nói đúng, chỉ vì để được yên thân. " Thôi thôi, tụi em làm không lại vợ chồng hai người. Mau mau ăn đi, thức ăn nguội hết rồi, đêm nay nhất định không say không về." Bị tẩn cho một rổ "cơm tró" Hạ Tiểu Hi phát ngán nên cô quyết định gạt hết mọi chuyện, nâng ly lên khai trương bữa tiệc. Ngay sau đó mọi người cũng hưởng ứng theo, cùng khui bia rồi nâng lên cụng lon với nhau, vui vẻ hô lên. " Cạn.".