Vô Tiên
Chương 19 : xây nhà tĩnh tu (1)
Trên giang hồ thay đổi bất ngờ lại không có quan hệ gì với đỉnh Tiên Nhân, không có quan hệ gì với Tiểu Nhất, hoặc nói là không có quan hệ gì với Lâm Nhất.
Caauj đang đứng ở dưới sơn động sau đỉnh Tiên Nhân. Con rắn lớn sớm bị lão Lư lấy đi, nhưng bản thân cậu không có cách nào giải thích được với lão Lư về chuyện rắn lớn.
Theo bi thương trong lòng chậm rãi phai đi, cơ thể Lâm Nhất cũng đang dần dần phục hồi lại như cũ. Cậu có thể cảm thấy trong khí hải có một tia linh khí tập trung lại.
Qua mấy ngày, Lâm Nhất nhớ tới cây Tử Tinh Quả trong sơn động. Cũng không biết trái cây còn lại rốt cuộc đã chín chưa, nên cậu lại tới chỗ này quan sát.
Một mùi thơm lạ nồng nàn từ trên tan cây bay xuống, chỉ nghe thôi cũng làm cho tâm thần người ta chấn động. Linh lực trong cơ thể Lâm Nhất chưa khôi phục, nhưng có thể sử dụng thần thức. Cậutập trung tinh thần nhìn về phía trên cây.
Trong thần thức, một trái cây màu mận chín trong suốt lấp lánh, hẳn là đã chín.
Nếu đưa trái cây này cho Lư đại thúc ăn vào, nhất định sẽ làm cho Lư đại thúc sống lâu trăm tuổi. Trong lòng Lâm Nhất nghĩ như vậy, trên mặt vẫn có chút tái nhợt thoáng mỉm cười.
Con sóc nhỏ màu đỏ kia trốn ở trong tán lá rậm rạp của cây Tử Tinh Quả, đôi mắt ti hí đầy vẻ hưng phấn, lắc cái đuôi lông đang thò chân trước đi hái Tử Tinh Quả.
Nhìn sinh linh nhỏ đáng yêu này, trong lòng Lâm Nhất chợt giật mình và lập tức buông tha ý nghĩ hái Tử Tinh Quả. Trời đất có linh vật, người gặp được cũng có một phần cơ duyên, mình cần gì phải tranh đoạt cùng vật nhỏ này chứ!
Cũng không biết vật nhỏ này ăn vào sẽ có lợi ích gì? Sẽ biến thành yêu quái sao? khóe miệng Lâm Nhất hơi vểnh, tò mò tưởng tượng.
Con sóc nhỏ đã bị mùi thơm nồng của trái cây thu hút nóng lòng không chờ được, cắn một cái lại nuốt trái cây xuống, chỉ thấy vật nhỏ ngước cổ dường như ợ một cái, khá có vài phần thú!
Ăn xong trái cây, con sóc nhỏ định nhảy về trên nhánh cây bên cạnh lại đột ngột phát sinh biến cố. Nó ngã từ trên nhánh cây xuống đất và phát ra một tiếng bịch.
Cậu kinh ngạc nhìn mọi chuyện đột ngột phát sinh, thầm nói vật nhỏ này đang làm gì?
Không đợi Lâm Nhất suy nghĩ nhiều, chỉ thấy vật nhỏ trên mặt đất dường như đang giãy giụa, trong đôi mắt ti hí tròn xoe lộ ra sự khủng hoảng, cơ thể của nó bỗng chốc trở nên tròn vo, bộp một tiếng vang lên liền hóa thành một đám sương máu, trên mặt đất lập tức bị một tầng mưa máu bao trùm.
- Phù...!
Lâm Nhất hít sâu một hơi. Đây là...?
Lâm Nhất lập tức liền nghĩ đến tình cảnh bi thảm khi mình nuốt trái cây vào, trong lòng vẫn khiếp sợ. Nếu không phải có khẩu quyết Huyền Nguyên, có thể cơ thể mình cũng nổ tung mà chết như con sóc này.
Nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên thấy con sóc này cùng rắn lớn đấu với nhau, nghĩ dáng vẻ đáng yêu vừa rồi của vật nhỏ này, bây giờ trong nháy mắt đã hóa thành một đoàn sương máu, trở về với mặt đất này, trở về sơn cốc nơi nó sinh ra và lớn lên, trong lòng Lâm Nhất không khỏi xúc động, không nhịn được thầm than một tiếng!
Không thể tiêu thụ được Tử Tinh Quả, nó lại không có cách nào chống lại sự hấp dẫn mới lấy sinh mạng ra đánh cược. Con người không phải cũng như vậy sao? Nhưng sinh mạng chỉ có một lần? Lẽ nào vật nhỏ này không biết sao? Nó nhanh nhẹn linh hoạt như vậy thì chắc là biết, nhưng vì cái gì phải lấy tính mạng ra cược như vậy? Mà mình cùng vật nhỏ cũng không khác gì nhau! Mình cũng đặt cược, có nếu không cược thì cũng không có ngày hôm nay! Không đặt cược lại vĩnh viễn giống như sư phụ vậy, suốt đời tiếc nuối!
Đặt cược, mình cũng sẽ có thể lập tức tiêu tan thành mây khói giống như vật nhỏ này, đây là số mạng sao? Đây là số mạng của tất cả sinh linh trong trời đất sao? Vậy đặt cược và không có gì khác nhau?
Đúng vậy! Đặt cược cũng là một loại cơ duyên, không gặp Tử Tinh Quả thì muốn thu được cơ hội để đặt cược cũng không có!
Không đọ sức, sẽ hối tiếc, sẽ tiếc nuối, phục vụ quên mình đi thu, còn có thể tiếc nuối sao?
Rắn lớn chết, vật nhỏ cũng đã chết, bọn chúng hối hận sao? Hận sao? Có lẽ chỉ có ta ở bên cạnh hối tiếc thay bọn chúng! Bọn chúng chỉ làm chuyện mình muốn làm, một lần nữa, có lẽ vẫn có thể như vậy. Ta làm sao phải vì vậy mà bàng hoàng chứ?
Lâm Nhất đứng ngẩn người, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Cậu còn nhỏ tuổi lần đầu cảm nhận được một phong cảnh khác trong thiên địa này.
Sau khi đứng một hồi lâu, Lâm Nhất bỏ đi ý định đưa trái cây cho Lư đại thúc. Mình cũng không thể hại lão Lư thúc.
Trong lòng đánh giá một chút, trái cây thứ hai cùng trái cây thứ nhất chín cách nhau bảy ngày. Mà trong thần thức, năm trái cây còn lại vẫn còn xanh, vẫn chờ mấy ngày nữa lại quay về kiểm tra!
...
Gian nhà lá của Lâm Nhất tương tự với lều của người nông dân canh ruộng, được dựng cách mặt đất ba thước, cỏ tranh phủ trên đỉnh và xung quanh, trong lều được lót bằng một lớp cỏ khô mềm mại, có thể ngồi rất thoải mái ở phía trên.
Trong tay vuốt ve ngọc bội của sư phụ để lại, đã nhớ kỹ những ghi chép bên trong ở trong đầu, Lâm Nhất mới thả ngọc bội vào túi Càn Khôn, im lặng suy nghĩ.
Hóa ra Huyền Nguyên Kiếm Pháp thật là Huyền Thiên Kiếm Pháp:
Huyền Nguyên Quyết tương ứng với tâm pháp Huyền Thiên. Kiếm pháp được Huyền Nguyên chân nhân trích ra cho hậu nhân chỉ là một phần trong đó, đồng thời thay đổi rất lớn, chắc là để cho đệ tử phàm tục có thể sử dụng được!
Mà Huyền Thiên Kiếm pháp bên trong ngọc bội tổng cộng có ba mươi sáu tầng, tương ứng ba mươi sáu tầng của tâm pháp Huyền Thiên. Lâm Nhất tu luyện tám năm Huyền Nguyên Quyết, chỉ là trang Luyện Khí trong tâm pháp Huyền Thiên. Bộ tâm pháp cùng kiếm pháp này có bốn phần là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Trong mỗi một tầng tâm pháp đều có một vài pháp thuật phụ trợ có thể tập luyện và sử dụng.
Kiếm pháp cũng vậy, mỗi một tầng kiếm pháp đều có biến hóa khác nhau. Kiếm pháp có: Huyền Thiên Kiếm Trận của Huyền Thiên Kiếm Pháp, uy phong bao trùm cả thế giới. Nói cách khác, theo tu vi khác nhau thì có thể căn cứ vào kiếm pháp bày kiếm trận, hẳn là rất lợi hại. Tuy nhiên, Lâm Nhất thấy những điều này quá xa vời.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
262 chương
336 chương
153 chương
462 chương
350 chương
33 chương
11 chương