Vô Thượng Sát Thần
Chương 697 : Chiến Vô Cực Chết
Ầm! Một tiếng nổ lớn từ trên cao truyền đến, chỉ thấy bốn người nhanh chóng lui lại, Hồn Lực nổ tung kia từ từ biến mất, lộ ra một người trên không trung máu me đầm đìa.
Trừ Chiến Vô Cực ra còn có thể là ai, Chiến Vô Cực giờ phút này chiến bào đã rách toác hết cả, đầu tóc rối bời, khóe miệng còn đang trào máu tươi.
Nhưng mà hắn vẫn không hề có ý định chạy trốn, lạnh lùng nhìn bốn người đối diện, chiến ý càng ngày càng nồng đậm.
- Ha ha, Chiến Vô Cực, xem ra ngươi cũng chỉ như vậy, ta đã đồng ý với Tam Trưởng Lão phải lấy được thủ cấp của ngươi, nói lời phải giữ lời.
Độc Cô Trường Dật càn rỡ cười lớn, không quên đả kích Chiến Vô Cực, tay cầm kiếm khẽ run run.
Vừa rồi giao phong chính diện với Chiến Vô Cực, hắn bị một lực lượng phản lại khiến cho bị thương, đương nhiên đây cũng là bởi vì bàn tay trái của hắn trước đây từng bị Huyết Yêu Nhiêu chặt đứt, khiến thực lực của hắn giảm đi nhiều.
Ba người khác đứng cách đó không xa, sắc mặt lại vô cùng trầm trọng, vừa rồi bốn người giao phong chính diện với Chiến Vô Cực, Chiến Vô Cực vậy mà vẫn đỡ được.
Nếu là đổi lại là bọn họ, chưa chắc có thể làm được như vậy.
Mặc dù Chiến Vô Cực bị thương nặng, nhưng bọn họ đều ít nhiều cũng bị thương nhẹ.
Luận về chính diện giao phong, trong Thập Đại Thiên Tài sát thủ, Chiến Vô Cực tuyệt đối xứng đáng là đệ nhất nhân.
Đáng tiếc, Sát Vương Thí Luyện cũng không phải là khảo nghiệm năng lực chiến đấu của một người, mà là năng lực giết người, mà về năng lực giết người, bọn họ ai cũng không hề yếu hơn so với Chiến Vô Cực.
- Độc Cô Trường Dật!
Chiến Vô Cực phẫn nộ gào thét, cả người đột nhiên hóa thành kim sắc thiểm điện bắn về phía Độc Cô Trường Dật, Hoàng Kim Chiến Kích chớp mắt liền đi bay tới trước người Độc Cô Trường Dật.
Một màn bất thình lình này khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, tốc độ của Chiến Vô Cực quá nhanh, nhanh đến mức khiến bọn họ không kịp phản ứng.
Phập!
Độc Cô Trường Dật phản ứng cũng không chậm, nhưng vẫn bị Kim Sắc thiểm điện quét trúng, cánh tay trái bị chém đứt, máu tươi bay tán loạn.
- A ~
Tiếng kêu thảm thiết của Độc Cô Trường Dật truyền ra, vang vọng trong không trung, vội vàng lui lại phía sau mấy chục trượng, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Chiến Vô Cực, giận dữ hét:
- Tại sao lại là ta?
Độc Cô Trường Dật trong lòng sớm đã đem tổ tông mười tám đời của Chiến Vô Cực ân cần thăm hỏi thăm một trăm lần, cũng không phải một mình ta muốn giết ngươi, ba người bọn họ cũng tham dự, vì sao ngươi chỉ nhằm vào ta?
- Bởi vì ngươi kêu la khoa trương nhất, ta ghét nhất người nói quá nhiều.
Chiến Vô Cực nhe răng cười một tiếng, căn bản không cho Độc Cô Trường Dật cơ hội, lại lần nữa chém ra.
- Đồ điên, ta muốn giết chết ngươi!
Độc Cô Trường Dật gào thét, thiết kiếm trong tay tung bay, từng đạo kiếm khí xé rách không khí, hắn cũng triệt để phẫn nộ, trước đó bị Huyết Yêu Nhiêu chặt đứt bàn tay, bây giờ lại bị Chiến Vô Cực chặt đứt cánh tay.
Lúc vào Đọa Lạc Cốc, hắn đã thề nhất định phải lấy đầu Chiến Vô Cực, hiện tại còn chưa lấy được đầu Chiến Vô Cực, bản thân lại mất một cánh tay, hắn sao có thể bình tĩnh được.
Hai người càng đánh càng điên cuồng, Độc Cô Trường Dật giống như là quên mất cơn đau khi bị mất một cánh tay, cả người càng đánh càng hung mãnh.
- Đến đây.
Chiến Vô Cực tùy tiện cười lớn, hắn thích loại chiến đấu như vậy, càng kịch liệt càng tốt.
Ngay tại lúc đó, đỉnh đầu hắn hiện lên một con sư tử to lớn, chính là Cửu Phẩm Chiến Hồn Lôi Ngục Thiên Sư, khí tức bá đạo tràn ngập trong không khí ẩn chứa sự hủy diệt.
Ba người Nguyên Thiên Nhất, Hận Thiên cùng Mạch Quy đứng ở đằng xa thản nhiên nhìn, giống như không có ý định nhúng tay vào, điều này khiến Độc Cô Trường Dật vô cùng phẫn nộ.
- Các ngươi còn không xuất thủ?
Một tiếng gầm thét của Độc Cô Trường Dật vang lên, keng một tiếng, kiếm sắt trong tay va chạm với hoàng kim chiến giáp của Chiến Vô Cực.
Phía sau hắn, cũng hiện lên hư ảnh một chuôi hắc sắc đại thiết kiếm, hư ảnh mơ mơ hồ hồ, khiến cho người ta cảm thấy có chút không chân thực.
Chiến Vô Cực đã phát cuồng, thực lực cũng không phải đáng sợ bình thường, Độc Cô Trường Dật không dám khinh thường, lập tức cũng xuất ra toàn lực, bất quá, Độc Cô Trường Dật am hiểu nhất lại không phải chiến đấu chính diện, mà là ám sát.
Ba người Nguyên Thiên Nhất nhìn nhau, cuối cùng biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở bên người Chiến Vô Cực.
Chiến Vô Cực sầm mặt lại, chỉ thấy ba đạo thân ảnh từ hai bên trái phải cùng sau lưng đánh tới, phía trước đang phải chống lại Độc Cô Trường Dật, một khi buông ra, kiếm sắt kia sẽ mạnh mẽ chém xuống, cũng bằng với cái chết.
Trốn, càng không có khả năng có thể trốn được, dù sao ba người Nguyên Thiên Nhất am hiểu nhất chính là sát phạt, mỗi một góc đều bị phong kín, căn bản không có đường để trốn.
- Chết đi!
Độc Cô Trường Dật nghiến răng nghiến lợi, một tay cầm kiếm, toàn bộ thân thể ép xuống, bức Chiến Vô Cực từng bước một lui lại.
Chiến Vô Cực bị buộc lui ra phía sau mấy bước, ánh mắt quét sang hai bên trái phải, lại là phát hiện Hận Thiên của La Sinh Môn cùng Mạch Quy cầm kiếm đâm tới, cách hắn chỉ còn có ba trượng.
Khoảng cách ba trượng này, đối với Chiến Hoàng mà nói, cơ hồ chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Nguyên Thiên Nhất ở phía sau tốc độ càng nhanh hơn, cách hắn chỉ còn hơn một trượng.
Nghĩ vậy, Chiến Vô Cực trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, thân thể đột nhiên nhanh chóng lui về hậu phương.
- Phập!
Một tiếng vang truyền ra, chỉ thấy một thanh huyết sắc trường kiếm từ ngực Chiến Vô Cực đâm ra, cùng lúc đó, Chiến Vô Cực thu hồi Hoàng Kim Chiến Kích, thân thể khẽ nghiêng về phía trước.
Phập! Huyết sắc trường kiếm lần nữa đâm xuyên qua ngực Độc Cô Trường Dật, kiếm sắt trong tay Độc Cô Trường Dật bị một tay Chiến Vô Cực nắm chặt.
Chiến Vô Cực nhếch miệng cười một tiếng, giữa hàm răng chảy trào ra máu tươi.
Độc Cô Trường Dật kinh khủng nhìn thanh huyết kiếm trên ngực, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, huyết kiếm kia trực tiếp xuyên thủng Hồn Hải của hắn, lạnh thấu tim.
Lạnh!
Độc Cô Trường Dật chỉ cảm thấy toàn thân hàn khí điên cuồng bốc lên, loại lạnh này là đến từ sâu trong linh hồn, cũng không uy hiếp gì đến tính mạng.
Mà Chiến Vô Cực ở đối diện lại cười, cười có chút thê lương, khiến cho người ta nhìn đến rùng mình.
- Đồng quy vu tận!
Đám người trong bóng tối hít vào một ngụm khí lạnh.
Ba người Nguyên Thiên Nhất, Hận Thiên cùng Mạch Quy cũng không nghĩ đến kết cục lại như vậy, Chiến Vô Cực biết rõ sẽ phải chết, vậy liền kéo Độc Cô Trường Dật đi cùng.
Mà người giết chết hai người bọn họ, lại là Nguyên Thiên Nhất, đây không thể nghi ngờ là một sự châm chọc rất lớn.
Phải biết, Nguyên Thiên Nhất cũng là thiên tài sát thủ của Diêm La Phủ, vậy mà lại giết chết Độc Cô Trường Dật ở chỗ này.
Hận Thiên cùng Mạch Quy hai người thấy thế, vội vàng rút trường kiếm lại, xoay người giữa không trung, lao về phía sau, trong nháy mắt liền xuất hiện ở cách đó mấy chục trượng.
Ba thân ảnh đứng ở đằng xa, Nguyên Thiên Nhất cầm trong tay một thanh trường kiếm đâm xuyên từ sau lưng Chiến Vô Cực, lại lần nữa xuyên qua ngực Độc Cô Trường Dật, một màn này dường như trở thành vĩnh hằng.
Thời gian cũng giống như dừng lại tại thời khắc này, bốn phía im lặng, cây kim rơi xuống đất cũng nghe được thấy tiếng, dường như nhiệt độ lại hạ thấp hơn mấy chục độ.
Bầu trời u ám khiến cho người ta một loại áp lực to lớn, khiến cho hô hấp đều có chút dồn dập hơn.
- Phập!
Đột nhiên một việc khiến cho tất cả mọi người cảm thấy lạnh lẽo là, Nguyên Thiên Nhất lại giống như làm một việc không có chút ý nghĩa nào cả là rút trường kiếm ra, huơ một kiếm, cắt lấy đầu Chiến Vô Cực.
Nhìn thi thể Độc Cô Trường Dật đang rơi xuống trong không khí, Nguyên Thiên Nhất thản nhiên nói: - Việc ngươi làm không được, ta đã thay ngươi làm xong.
Nói đến đây, Nguyên Thiên Nhất khẽ nhếch mép, giống như giết chết Độc Cô Trường Dật, cũng nằm trong kế hoạch của hắn vậy.
Vốn dĩ hắn định chém Độc Cô Trường Dật thêm một kiếm, nhưng cuối cùng cũng không xuất thủ, dù sao có rất nhiều người đang ẩn nấp ở xung quanh nhìn chằm chằm.
- Sư huynh!
Ở bên trong một cánh rừng âm u, Huyết Vô Tuyệt hai mắt đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, thiếu chút nữa nhịn không được xuất thủ.
Nhìn Huyết Yêu Nhiêu ở trong ngực, Huyết Vô Tuyệt cuối cùng khẽ cắn môi, nhanh chóng biến mất trong rừng.
MinhLâm - Lục Đạo -
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
70 chương
370 chương
990 chương
800 chương
118 chương