Vô Thượng Sát Thần

Chương 1258 : Ta Tên Tiêu Linh Nhi

Thanh âm Sở Vân Bắc gào thét quanh quẩn trên không trung, ai cũng không ngờ tới Sở gia Nhị Thiếu cũng dám nói lời này. Tiêu Phàm cũng kinh dị nhìn Sở Vân Bắc, từ lần thứ nhất gặp được Sở Vân Bắc thì Sở Vân Bắc liền phát sinh biến hóa rất lớn. Nhưng hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới Sở Vân Bắc cũng dám nói lời này, cùng Sở Lăng Tiêu đoạn phụ tử, việc này không phải người bình thường có thể làm được. Tiêu Phàm khống chế tư tưởng Sở Vân Bắc, hắn rất rõ ràng Sở Vân Bắc không có nói láo, hắn thật muốn bảo hộ bản thân, bởi vì sâu trong nội tâm Sở Vân Bắc đem bản thân xem như thân nhân. Sở Vân Bắc mặc dù rất hoàn khố, nhưng trong lòng hắn lại đem thân tình bày ở vị trí thứ nhất, chuyện này cùng Sở Vân Phi hoàn toàn khác biệt. Hắn tu luyện có lẽ không bằng Sở Vân Phi, thậm chí cũng không bằng rất nhiều thiên tài cùng tuổi một đời, nhưng hắn càng giống một người. Bởi vì chỉ có người mới có thể quan tâm tình thân, sẽ không biến thành một kẻ vô tình chỉ tu luyện. Nghe thấy Sở Vân Bắc nói, cơ thể Sở Lăng Tiêu hơi run lên, hắn cũng là một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Sở Vân Bắc, không tin lời này là từ trong miệng Sở Vân Bắc nói ra. Bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, thần sắc hắn liền khôi phục bình tĩnh. - Nhị Đệ, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không, ngươi trúng tà hay sao! Sở Vân Phi xuất hiện ở bên cạnh, giận dữ hét, con ngươi hắn băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm. Hắn hiện tại chỉ muốn giết chết Tiêu Phàm, về phần Sở Vân Bắc, hắn tin tưởng là lật không dậy nổi sóng lớn gì. - Tránh ra! Sở Lăng Tiêu không cho Sở Vân Bắc trả lời, một cỗ cường đại khí thế quét sạch mà ra, Sở Vân Bắc phun ra một ngụm máu tươi liền ngã bay đi. - Sở Lăng Tiêu, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi điên sao? Tiêu Phàm không nghĩ tới Sở Lăng Tiêu vậy mà trực tiếp đánh bay Sở Vân Bắc, một kích này cơ hồ chỉ còn lại một hơi. - Bản tôn không biết ngươi đối với con ta làm cái gì, dám ở nơi này nói năng bậy bạ, nhưng hôm nay, vô luận ngươi là ai thì đều phải chết! Ngữ khí Sở Lăng Tiêu lạnh lẽo tới cực điểm. - Quả nhiên là một người vô tình, liền bản thân muội muội cùng nhi tử đều hạ thủ được, trên đời này còn có cái gì là ngươi không dám giết đây? Tiêu Phàm lắc đầu, nhìn thấy Sở Vân Bắc không có việc gì hắn cũng yên tâm. Chỉ là đối mặt Sở Lăng Tiêu, Tiêu Phàm cũng không dám có bất kỳ khinh thường, Sở Lăng Tiêu phát ra khí thế tuyệt đối là Chiến Thánh đỉnh phong cao cấp nhất. Hơn nữa, hắn vô cùng có khả năng không có phát huy ra toàn bộ thực lực, Tiêu Phàm không thể không nghiêm túc đối phó. - Cái gì cháu, ngươi dám giả mạo cháu trai bản tôn, chỉ bằng điểm này ngươi cũng đủ để chết vô số lần, ta có một người muội muội, nhưng nàng hơn hai mươi năm trước đã chết rồi. Sở Lăng Tiêu cười lạnh không thôi. - Cái gì, lại là giả mạo. - Ta đã nói rồi, gia chủ mặc dù có một người muội muội, nhưng đã biến mất hơn hai mươi năm, nguyên lai đã sớm chết. - Kiếm Hồng Trần khẳng định bắt lấy nhược điểm Nhị Thiếu, cho nên Nhị Thiếu mới có thể thay hắn nói chuyện. Nghe Sở Lăng Tiêu nói, ánh mắt đám người nhìn về phía Tiêu Phàm cũng biến thành băng lạnh, một vài người càng kém chút xông đi lên, hận không thể đem Tiêu Phàm xé nát. Trong lòng Tiêu Phàm lạnh hơn, hắn biết mẫu thân Sở Lăng Vi hiện tại vẫn còn sống, nếu như không phải Hề Lão cùng Sở Linh Nhi nói cho hắn biết, hắn đoán chừng cũng sẽ cho rằng Sở Lăng Vi đã chết. Sở Lăng Tiêu đã không coi mẫu thân của ta ra gì, vậy Tiêu Phàm ta cũng không tất yếu cho ngươi mặt mũi. - Sở Lăng Tiêu, ta đã thấy người vô sỉ, nhưng là chưa thấy qua người vô sỉ như ngươi, một tháng trước ta còn gặp mẹ ta. Đột nhiên, một đạo thanh âm phẫn nộ từ đằng xa truyền đến, lần này mở miệng nói chuyện lại là Sở Linh Nhi. Cũng khó trách Sở Linh Nhi tức giận như vậy, thời điểm nàng biết được thân phận bản thân, nàng thiếu chút nữa thì nhịn không được đi tìm Sở Lăng Tiêu đối chất, cuối cùng lại là mẫu thân của nàng ngăn lại. Hiện tại trong lòng Sở Linh Nhi có chút may mắn, may mắn bản thân không đi tìm Sở Lăng Tiêu, bằng không mà nói, nàng tuyệt đối không có khả năng sống sót đứng ở chỗ này. - Liền thân muội muội đều không buông tha, chỉ bằng ngươi cũng có tư cách trở thành gia chủ? Sở Linh Nhi ta hổ thẹn vì chảy máu tươi Sở gia giống như ngươi, hổ thẹn có dòng họ giống như ngươi, từ hiện tại, ta không gọi Sở Linh Nhi, ta gọi Tiêu Linh Nhi! lửa giận trong lòng Sở Linh Nhi tất cả đều phát tiết đi ra. Dù nàng là một Dược Nô, nàng đều một mực cho mình là người Sở gia, mặc dù nàng không biết bản thân vì sao sẽ trở thành Dược Nô. Thẳng đến khi mẫu thân của nàng tìm tới, đem tất cả mọi thứ nói cho nàng, Sở Linh Nhi mới biết rõ bản thân thân phận, trong lòng vốn kìm nén một ngụm nộ khí. Nàng vốn là không phải nguyện ý bị ức hiếp, những ngày qua nàng một mực đè nén bản thân, trong lòng còn ôm một tia hi vọng, hi vọng Sở Lăng Tiêu không hỗn trướng như mẫu thân của nàng nói. Nhưng hiện tại Sở Linh Nhi đối với Sở Lăng Tiêu là thật quá thất vọng, người như vậy đơn giản không nên trở thành người. - Làm càn! Sở Lăng Tiêu còn chưa mở miệng, Sở Vân Phi lập tức gầm thét một tiếng, hóa thành một vệt sáng hướng về Sở Linh Nhi đánh giết. - Cút! Tiêu Phàm phản ứng cực nhanh, một kiếm hoành thành, đứng sừng sững hư không, kiếm khí đáng sợ từ trên người hắn cuồn cuộn ngăn lại đường đi Sở Vân Phi. - Lần trước không giết ngươi, lần này ta sẽ không thủ hạ lưu tình! Sở Vân Phi nhe răng cười một tiếng, hắn một mực đang chờ cơ hội giết Tiêu Phàm. Hiện tại cơ hội tới, Sở Vân Phi chỗ nào sẽ bỏ lỡ. - Hắn giao cho ta. Sở Linh Nhi mảy may không sợ, không, nói cho đúng, hiện tại phải gọi nàng là Tiêu Linh Nhi. Tiêu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, lạnh lùng nhìn Sở Vân Phi, khinh thường nói: - Cái gì Thập Đại Yêu Nghiệt, lão nương một bàn tay đập chết ngươi! Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Tiêu Linh Nhi, hắn như thế nào nhìn không ra khí thế trên người Tiêu Linh Nhi là Chiến Thánh cảnh trung kỳ, hắn nhớ lần trước nhìn thấy nàng vẫn chỉ là Chiến Thánh sơ kỳ. - Lại đột phá? Tiêu Phàm kinh hãi không thôi, hắn biết thiên phú người tỷ muội này cũng không yếu hơn mình. Cùng tuổi một đời người dám không đem Sở Vân Phi để ở trong mắt chủ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bất quá Tiêu Phàm vẫn lộ ra vẻ lo lắng, Thập Đại Yêu Nghiệt không phải nói đùa, mà là chiến ra, Sở Vân Phi nếu như thi triển toàn lực mà nói, liền hắn đều có chút kiêng kị, Tiêu Linh Nhi có là đối thủ của hắn hay không? Bất quá hắn từ trong mắt Tiêu Linh Nhi nhìn thấy lại là vô địch tự tin, nghĩ vậy, Tiêu Phàm hướng về một bên đi đến. - Ta không giết nữ nhân! Sở Vân Phi khinh thường nhìn Tiêu Linh Nhi, trong mắt của hắn chỉ có Tiêu Phàm, hắn thấy, chỉ có Tiêu Phàm có tư cách chết ở dưới kiếm hắn. - Linh Nhi, cùng ta rời đi. Tiêu Linh Nhi còn chưa mở miệng, đột nhiên một đạo thanh âm già nua vang lên, trong đám người đột nhiên có một đạo thân ảnh. - Sư tôn, ta không đi! Tiêu Linh Nhi lắc đầu, người tới chính là Đại Trưởng Lão, con ngươi Tiêu Linh Nhi nhìn về phía Đại Trưởng Lão vẫn tràn ngập cảm kích. Bởi vì tất cả những thứ hiện tại này, đại bộ phận đều là Đại Trưởng Lão cho, mặc dù nàng hận Sở Lăng Tiêu, nhưng đối với Đại Trưởng Lão lại không giận nổi. Tiêu Phàm nhìn Đại Trưởng Lão một cái, trong lòng hắn không thể bình tĩnh, hắn luôn cảm giác Đại Trưởng Lão lợi dụng Tiêu Linh Nhi, chỉ là hắn cũng không có bất kỳ chứng cớ nào. Bất quá Đại Trưởng Lão đến hiện tại mới xuất hiện liền đủ để chứng minh một vấn đề, hắn lúc đầu không có ý định ngăn cản Sở Lăng Tiêu đưa Tiêu Linh Nhi tiến vào Phong Ấn Chi Địa, chỉ là nguyên nhân nào đó không muốn Tiêu Linh Nhi rời đi mà thôi. - Gia chủ.