Vô Thượng Sát Thần

Chương 1248 : Tiêu Phàm Lo Lắng

- Hiện tại ngươi minh bạch tại sao cho ngươi hai mươi điểm chứ? Cho ngươi hai mươi điểm đều là để mắt ngươi, nếu như ta là ban giám khảo, trực tiếp cho ngươi không điểm, ngươi còn dám ở chỗ này nghi vấn ta? Lục Bá Hậu lạnh lùng quét Sở Vân Phi một cái, trong mắt đều là vẻ khinh thường, hắn ghét nhất chính là bị hậu bối nghi vấn lung tung, mà không hiểu được bản thân. Sở Vân Phi kìm nén sắc mặt đến đỏ bừng, cắn răng nói: - Ta không hề cảm thấy ta dùng sai cái gì, coi như dùng sai, ta luyện chế cũng là Cửu Phẩm Đan Dược. - Sở Vân Phi, ta xem ngươi căn bản đều không bằng heo. Lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói: - Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi biến thành đồ vật chí độc, trong thời gian ngắn luyện chế Đan Dược sẽ không xảy ra vấn đề. Nhưng không bao lâu, dược tính liền sẽ biến mất không còn một mảnh, ngươi vừa mới luyện chế Đan Dược, đoán chừng hiện tại nhiều nhất còn có dược tính Tam Phẩm Đan Dược, cái này hẳn là nguyên nhân ban giám khảo cho ngươi hai mươi điểm, kỳ thật, ngươi vừa mới bắt đầu liền đã sai. - Không có khả năng, ngươi nếu biết rõ Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi có vấn đề, vì sao muốn cùng ta cướp đoạt? Sở Vân Phi vừa giận vừa tức, bất quá còn duy trì lý trí. - Bởi vì ta đang nghĩ, ngươi ngu xuẩn đoán chừng không nhìn ra Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi có vấn đề, cho nên ta liền thuận tiện đem nó tặng cho ngươi, ngươi sẽ không thật sự cho rằng ngươi có thể từ trong tay ta cướp được nó chứ? Tiêu Phàm trêu ghẹo nhìn Sở Vân Phi nói. Lục Bá Hậu hơi hơi ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm một cái, hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà thực nhìn ra. - Tốt, coi như ta luyện chế thất bại, ngươi cũng không có khả năng thành công, độc tính Tuyệt Hồn Thảo ai cũng biết rõ, ngươi không có khả năng dùng nó để luyện chế ra Đan Dược. Sở Vân Phi nghiến răng nghiến lợi nói, hắn còn giãy dụa cuối cùng. Hắn đã tiếp nhận bản thân được hai mươi điểm, nhưng hắn không tin Tiêu Phàm có thể có được 98 điểm. - Vậy liền để ngươi tuyệt vọng a. Tiêu Phàm híp híp mắt, đưa tay vung lên, bình ngọc Đan Dược đột nhiên mở ra, một khỏa Đan Dược đen kịt lơ lửng ở trên không, chung quanh tản ra vầng sáng nhàn nhạt giống như một khỏa hắc sắc minh châu. - Đây là? Đám người nhún nhún cái mũi, đột nhiên hít vào ngụm khí lạnh, mấy cái người đồng thời cả kinh kêu lên: - Tiểu Hoàn Hồn Đan! - Không có khả năng, Tiểu Hoàn Hồn Đan làm sao có thể dùng Tuyệt Hồn Thảo luyện chế! Sở Vân Phi hiển nhiên cũng nhận ra tên thuốc, chỉ là hắn hoàn toàn không tin, Tiêu Phàm là dùng Tuyệt Hồn Thảo luyện chế. Tuyệt Hồn Thảo có thể tổn thương Chiến Hồn và ăn mòn Hồn Lực, dù là Chiến Thánh cảnh cũng không ngoại lệ. Mà Tiểu Hoàn Hồn Đan lại hoàn toàn tương phản, nếu như Chiến Hồn thụ thương, thậm chí kề bên tử vong, chỉ cần nuốt vào Tiểu Hoàn Hồn Đan, liền có thể để Chiến Hồn phục hồi như cũ, khởi tử hoàn sinh. Giá trị của nó khó mà đánh giá, nắm giữ một khỏa Tiểu Hoàn Hồn Đan, tương đương với thêm một cái mạng cũng không đủ. Sở Vân Phi thực sự nghĩ không ra, tại sao rõ ràng là độc dược lại có thể luyện chế ra Tiểu Hoàn Hồn Đan, kỳ thật đừng nói Sở Vân Phi nghĩ không ra, những người khác cũng đều không minh bạch. - Trên đời này không có cái gì không có khả năng, vạn vật tương sinh tương khắc, độc dược có thời điểm không chỉ dùng để luyện chế Độc Đan, còn có thể luyện chế Bảo Đan, là ngươi quá vô tri. Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng. Nếu như không phải bên trong Tu La Truyền Thừa có ghi chép cụ thể, Tiêu Phàm cũng không có khả năng biết rõ vấn đề Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi, cũng không có khả năng luyện chế ra Tiểu Hoàn Hồn Đan. - Người trẻ tuổi, mặc dù lão hủ nhìn ngươi rất khó chịu, nhưng lão hủ nói lời giữ lời, cho ngươi thêm mười điểm. Lục Bá Hậu hài lòng gật đầu, tựa như quên sự tình trước đó còn hận Tiêu Phàm. Sở Vân Phi có loại xúc động thổ huyết, lại thêm mười điểm, Tiêu Phàm chẳng phải là 208 điểm, so với Sở Vân Phi hắn ròng rã nhiều hơn gần 100 điểm. Cho dù là Sở Linh Nhi hạng hai cũng có được 185 điểm, nếu như vòng thứ ba Tiêu Phàm không có gì bất ngờ xảy ra, việc này đã tương đương với thắng cuộc. Tương phản, Sở Vân Phi vốn là hạng ba, thông qua vòng thứ hai khảo hạch lại trực tiếp rớt xuống thứ mười chín, trong lòng hắn là sao có thể thoại mái đây. Tiêu Phàm nghe được Lục Bá Hậu nói, mặt xạm lại, trong lòng có chút ngoài ý muốn, lão đầu này có vẻ như cũng không phải là chán ghét như vậy. - Cuối cùng vòng thứ ba, giải độc. Thanh âm Lục Bá Hậu tiếp tục vang lên, tựa như thời gian rất gấp. Phất tay, từng đạo từng đạo lưu quang từ đằng xa bay vụt biết, ngay sau đó trên quảng trường đột nhiên xuất hiện ba con Hồn Thú hình thể khổng lồ. Ba con Hồn Thú tản ra khí tức vô cùng cường đại, vậy mà thực lực đều là Bát Giai trở lên, chỉ bất quá nhìn qua có vẻ bị bệnh. Không cần nghĩ cũng biết rõ, mục tiêu vòng thứ ba khảo hạch chính là ba con Hồn Thú đã trúng độc. - Hiện tại cho các ngươi một canh giờ thời gian chẩn bệnh ba con Hồn Thú, trên giấy viết ra ba con Hồn Thú bị trúng độc nào, cùng phương pháp giải độc cụ thể, từ đông đảo ban giám khảo bình phán cao thấp, sau đó từ ba hạng đầu giải độc cho ba con Hồn Thú. Lục Bá Hậu còn nói thêm. - Tiền bối, đây cũng quá qua loa đi, giải độc là phải thực tiễn, hơn nữa khôi phục là cần một quá trình, ai có thể cam đoan viết ra phương pháp nhất định có thể thành công giải độc? Lần này, lại là Sở Vân Bắc lấy dũng khí nói ra. Đám người cũng gật đầu, dạng tranh tài này xác thực quá mức qua loa, người Cổ Thành Sở gia kỳ thật đã sớm phát hiện, từ khi vòng thứ hai bắt đầu, quy tắc đã có một chút biến hóa. Mà vòng thứ ba cùng bọn hắn suy nghĩ hoàn toàn không giống, tranh tài vòng thứ ba Vạn Thánh Dược Điển giới trước mặc dù cũng là giải độc, nhưng không chỉ là ba con Hồn Thú, mà mỗi người đều có mười đầu Hồn Thú. Mỗi người giải trừ độc trên người một đầu Hồn Thú liền có thể thu hoạch được mười điểm tích lũy, hết thảy mười đầu Hồn Thú trúng độc, cộng lại chính là một trăm điểm tích lũy. Nhưng mà hiện tại, tất cả mọi người chỉ có ba con Hồn Thú, hơn nữa còn là từ ban giám khảo tuyển ra ba phương án tốt nhất, nói cách khác, bên trong 20 người bọn hắn có mười bảy người căn bản không có tư cách thực tiễn. Đây đối với mọi người mà nói là cực kỳ không công bằng. Dù là Tiêu Phàm cũng nghi hoặc không hiểu, dù sao có thể nhìn ra bên trong độc gì là một chuyện, có thể giải độc hay không lại là một chuyện khác. - Không phục, ta bây giờ có thể đưa các ngươi rời đi. Lục Bá Hậu lạnh lùng nói, căn bản không cho đám người cơ hội phản bác. Đám người nghe vậ lập tức câm như hến, nào dám phản bác Lục Bá Hậu, thật vất vả đi đến vòng thứ ba, nếu như bây giờ bị đuổi đi, vậy coi như lỗ lớn. Lục Bá Hậu liếc nhìn đám người một cái, nhìn thấy không ai mở miệng nói chuyện, lại nói ra: - Nếu không ai phản bác, hiện tại bắt đầu tính thời gian! Đám người khẽ cắn môi, hướng về Hồn Thú đi đến, bắt đầu cẩn thận đánh giá. Chỉ có Tiêu Phàm bất vi sở động, ánh mắt hắn ngược lại rơi vào trên người Lục Bá Hậu, trong lòng nói thầm: - Lục Bá Hậu có vẻ như đang gấp gáp, chẳng lẽ phát sinh sự tình gì? Đột nhiên, con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi co rụt lại, quay đầu nhìn về phía Sở Linh Nhi nơi xa, trong lòng trầm ngâm nói: - Sở Linh Nhi đã từng nói qua, Vạn Thánh Dược Điển cùng cấm địa Sở gia có quan hệ, bên trong cấm địa chính là Phong Ấn Chi Địa, chẳng lẽ là phong ấn xảy ra vấn đề? Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm có chút bận tâm, phải biết Hề Lão cùng mẫu thân chưa từng gặp mặt còn ở Phong Ấn Chi Địa? - Người trẻ tuổi, ngươi còn không bắt đầu? Lúc Tiêu Phàm quay đầu nhìn Lục Bá Hậu đột nhiên nói ra. - Lão đầu, ta hỏi ngươi, có phải Phong Ấn Chi Địa Sở gia xảy ra vấn đề hay không? Tiêu Phàm híp hai mắt, thần sắc lạnh lùng nói.