Vô Thượng Sát Thần

Chương 1245 : Ta Phách Lối, Ngươi Cũng Nên Quen Đi

Thời gian một hơi trôi qua, một canh giờ rất nhanh liền đến, trăm người dự thi đã lục tục có người hoàn thành luyện đan, chỉ có tầm mười người còn tiếp tục luyện chế. Mà Tiêu Phàm chính là một người trong đó, hắn vẫn như cũ duy trì động tác, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, bất quá còn theo hắn khống chế. - Trăm tức thời gian cuối cùng. Thanh âm Lục Bá Hậu vang lên, thần sắc hắn đạm mạc nhìn Tiêu Phàm, khóe miệng hiện ra một vòng cười tà, hắn chỉ ước gì Tiêu Phàm xấu mặt. Lần trước bị Tiêu Phàm giận mắng và khinh thường, Lục Bá Hậu mặc dù không muốn cùng Tiêu Phàm trí khí, nhưng hắn còn nhớ thù. Gọi ngươi trẻ tuổi phách lối, lần này xem ngươi như thế nào thông qua một cửa này. Đương nhiên, Lục Bá Hậu cũng biết, cho dù Tiêu Phàm không được cũng có khả năng tiến vào vòng thứ ba, bởi vì vòng thứ nhất Tiêu Phàm thông cửa thu hoạch được một trăm điểm tích lũy. Mà có thể tiến vào vòng thứ ba có 20 người, Tiêu Phàm có một trăm điểm tích lũy đã đủ để tiến vào vòng thứ ba. Chỉ bất quá có thể nhìn thấy Tiêu Phàm xấu mặt, đối với Lục Bá Hậu mà nói cũng là một việc vui, ít nhất có thể giáo huấn Tiêu Phàm một cái. Oanh một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy Luyện Dược Đỉnh của Sở Vân Phi đột nhiên phóng lên tận trời, Sở Vân Phi liên tục đánh ra mấy cái thủ quyết, thiên địa linh khí cuồn cuộn trút vào bên trong Luyện Dược Đỉnh. Sau ba hơi thở, nóc Luyện Dược Đỉnh bỗng nhiên xông mở, một đạo huyết sắc lưu quang từ trong đó bay ra, Strong tay ở Vân Phi chẳng biết lúc nào có một cái bình ngọc bạch sắc. Đồng thời hắn đưa tay, đạo huyết sắc lưu quang liền chui vào bên trong bình ngọc. Cái động tác này giống như nước chảy mây trôi, cũng liền phát sinh trong mấy tức thời gian, trên mặt Sở Vân Phi hiện lên nụ cười, lau lau mồ hôi trên gương mặt, nghiền ngẫm nhìn về phía Tiêu Phàm. - Chúc mừng Đại Thiếu luyện đan thành công. Lúc này, Sở Hinh đi tới cạnh Sở Vân Phi, khẽ khom người chúc mừng. - Hinh Nhi, ngươi không cần khiêm tốn, ngươi có thể nhanh hơn ta rất nhiều. Sở Vân Phi cười nhạt một cái nói, trên mặt rất có mấy phần vẻ tự đắc. - Nếu như không phải Đại Thiếu để cho chúng ta hơn nửa canh giờ, lại ai có thể cùng Đại Thiếu so sánh? Sở Hinh nịnh nọt nói: - Không giống một ít người, đến bây giờ còn không từ bỏ, thực coi là mình có thể dùng Tuyệt Hồn Thảo luyện chế ra Đan Dược? - Có lẽ nhân gia thực thành công cũng không chừng. Sở Vân Phi cười ha ha nói, trong lời nói đều là ý châm chọc, dư quang thỉnh thoảng liếc nhìn lấy vị trí Tiêu Phàm. - Vậy thì cảm ơn Sở Đại Thiếu cát ngôn. Lúc này, một đạo thanh âm Sở Vân Phi hận thấu xương vang lên, chỉ thấy Tiêu Phàm đột nhiên đứng dậy, trên mặt hiện lên một nụ cười. Hắn chậm rãi thu hồi bàn tay, trong tay hắn xuất hiện một cái bình ngọc, mà lỗ thủng Luyện Dược Đỉnh đã khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn nhìn không ra cùng Luyện Dược Đỉnh trước đó có bất kỳ chỗ khác nhau nào. Đám người đều nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ khó tin, chẳng lẽ Tiêu Phàm thực luyện chế thành công? Không ít người lắc đầu, muốn luyện chế Tuyệt Hồn Thảo thành Đan Dược, nếu có vài cọng Bát Phẩm Linh Dược phụ trợ có lẽ còn có mấy phần hi vọng, nhưng chỉ dựa vào một chút Lục Phẩm Linh Dược là tuyệt đối không có khả năng thành công. Bất quá nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm tràn đầy tự tin, đám người lại có chút không quyết định chắc chắn được. - Đại Thiếu cát ngôn đối với người khác có lẽ hữu dụng, nhưng đối với ngươi lại không có bất kỳ ý nghĩa gì, một người tìm chết, người khác là cứu không được hắn. Sở Vân Phi còn chưa mở miệng, Sở Hinh liền âm dương quái khí nói ra. - Đúng, tình nhân Sở Lệ của ngươi đâu? Có phải không thỏa mãn được ngươi hay không, cho nên mới tìm đến Sở Đại Thiếu? Nhìn ra Sở Đại Thiếu phương diện khác không được, ở một phương diện kia vẫn là rất lợi hại nha. Tiêu Phàm híp mắt nhìn Sở Hinh. Lão tử không tìm ngươi gây phiền phức, ngươi lại còn dám chủ động khiêu khích ta, thật đúng là cho là ta không dám giết ngươi ư? Tại Vạn Thánh Dược Các giết người, Tiêu Phàm còn không có to gan như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là Tiêu Phàm dễ để bị khi dễ, hơn nữa, có thời điểm không cần giết người, liền có thể để sống không bằng chết. Nghe được Tiêu Phàm nói, Sở Vân Phi đột nhiên quay đầu nhìn Sở Hinh một cái, bên trong ánh mắt đều là vẻ chất vấn. - Đại Thiếu, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, là hắn cùng người khác cố ý hãm hại ta, ngươi nhất định phải tin tưởng ta. Sở Hinh sắc mặt đại biến, vội vàng giải thích nói. - Ta tự nhiên tin ngươi. Sở Vân Phi gật đầu, bất quá thần sắc lại hờ hững vô cùng. Sở Hinh thấy thế, chỗ nào không biết suy nghĩ trong lòng Sở Vân Phi, hiện tại chỉ là không bộc phát trước người khác mà thôi, một khi kết thúc tranh tài, Sở Hinh tuyệt đối không có kết cục tốt. Nghĩ vậy, Sở Hinh oán độc nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi. - Đến giờ! Bất quá lúc này, thanh âm Lục Bá Hậu vang lên lần nữa: - Tất cả mọi người đem Đan Dược luyện chế xong trình lên, trên bình ngọc viết lên số của các ngươi, người lừa gạt Chư Thánh trực tiếp bị loại. Nghe nói như thế, nguyên bản không ít người chuẩn bị đem Đan Dược đã sớm chuẩn bị xong đưa lên không khỏi rút rút cổ. Bọn hắn lúc này mới phát hiện, bản thân quá khinh thường hư ảnh ngàn vạn Dược Thánh chung quanh, một người có lẽ nhìn không thấy động tác nhỏ của bọn hắn, nhưng hơn vạn Dược Thánh, bất luận kẻ nào dưới mắt bọn hắn đều không chỗ che thân. Người dự thi biết rõ luyện chế Đan Dược phẩm giai càng cao, điểm tích lũy cũng sẽ càng nhiều, nhưng căn bản không có người biết rõ điểm tích lũy là tính toán như thế nào. Bất quá bọn hắn cũng không lo lắng tính công bình tranh tài, con mắt Vạn Thánh sáng như tuyết, hơn nữa, Chư Thánh căn bản sẽ không nhìn danh tự bọn hắn mà trực tiếp căn cứ thành quả cuối cùng bọn hắn biểu hiện mà cho bọn hắn một cái điểm số, phán định thành bại.. Đám người nhao nhao lấy ra bình ngọc đặt ở trên bàn đá trước người Lục Bá Hậu, trên bình ngọc đều viết một con số. Khi thấy Tiêu Phàm cầm bình ngọc viết số 1 đi lên, Mộ Dung Lãng Trần lại nhịn không được giễu cợt nói: - Theo ta thấy, một ít người liền không cần cầm bình ngọc đi lên mất mặt xấu hổ, đoán chừng còn không bằng ta. Tiêu Phàm không để ý tới Mộ Dung Lãng Trần, đem bình ngọc trong tay bày trên bàn, một bên ánh mắt Lục Bá Hậu hơi sáng, hắn rất muốn biết rõ bên trong bình ngọc rốt cuộc là Đan Dược gì. Tiêu Phàm đi đến nơi cách Mộ Dung Lãng Trần không xa, nói ra: - Ta một mực nghĩ không ra, cái dạng ngớ ngẩn giống ngươi, cha mẹ ngươi làm sao đem ngươi cho sinh ra được? Có phải cha mẹ ngươi hối hận hay không, về sau đem ngươi ném trong hầm cầu, bằng không miệng ngươi vì sao luôn luôn thúi như vậy. - Ngươi! Mộ Dung Lãng Trần vô cùng phẫn nộ, thiếu chút nữa thì chửi ầm lên. - Cút! Không đợi Mộ Dung Lãng Trần mở miệng, Tiêu Phàm chợt quát một tiếng, Linh Hồn uy áp đáng sợ xông thẳng não hải Mộ Dung Lãng Trần, Mộ Dung Lãng Trần phun ra một ngụm máu tươi, kém chút hôn mê. Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà thực dám ở chỗ này động thủ, nếu Vạn Thánh Dược Các trách tội xuống, không may vẫn là hắn a. Nếu như bọn hắn biết rõ Tiêu Phàm chỉ là không muốn bẩn tay mình, có lẽ đã sớm giết Mộ Dung Lãng Trần, lại không biết sẽ nghĩ gì. - Tiêu Phàm, Mộ Dung Lãng Trần là khách quý Sở gia ta, ngươi sao dám vô lễ như thế? phách lối như thế? Sở Vân Phi rốt cục bắt được cơ hội tốt. Lúc này thay Mộ Dung Lãng Trần nói chuyện, thứ nhất có thể ứng phó Tiêu Phàm, thứ hai có thể lôi kéo Mộ Dung gia tộc, dạng cơ hội này hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua. - Ta phách lối, ngươi cũng nên quen đi! Tiêu Phàm lạnh lùng quét Sở Vân Phi một cái, sát khí nặng nề nói. Những người này thật đúng là càng ngày càng đắc ý, Tiêu Phàm tha bọn hắn nhiều lần, bọn hắn chẳng những không cảm kích vậy mà chờ đến cơ hội liền xử hắn, tính tình Tiêu Phàm không có tốt như vậy. Ta phách lối, ngươi cũng nên quen đi! Lời nói bá đạo mà tùy tiện quanh quẩn trên không trung, ý tứ hắn rất đơn giản, ta vẫn luôn phách lối như thế, Sở Vân Phi ngươi có thể làm gì? Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử này thật đúng là phách lối không biên giới, thực coi là bản thân vô địch thiên hạ sao?