Vô Thượng Sát Thần

Chương 1229 : Ta Thông Cửa, Ngươi Tin Không

Tiêu Phàm nhìn thấy ba người chấn kinh, hắn thập phần nghiêm túc gật gật đầu nói: - Không sai, chính là nghiệp dư yêu thích, các ngươi cũng không nên đem cái gì cũng xem như bảo bối, có lẽ trong mắt người khác chỉ là rác rưởi mà thôi, hơn nữa ta cũng không có hứng thú quá lớn. - Bảo bối trong mắt chúng ta đối với ngươi chỉ là rác rưởi? Thật đúng là khẩu khí thật lớn! Lục Bá Hậu rốt cục nhịn không được, phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm nói: - Luyện Dược Sư nếu như chỉ là ngươi nghiệp dư yêu thích mà nói, ngươi có thể đi đến nơi này? - Ăn thua gì đến chuyện của ta, ta đến đây là do có người muốn ta đến mà thôi, ngươi cho rằng ta rất muốn vào à? Tiêu Phàm khịt mũi coi thường. Sau đó hơi không kiên nhẫn khoát tay một cái nói: - Được rồi, được rồi, cho ta sử dụng một lần cơ hội miễn xông kia, sau đó đưa ta ra ngoài, ngươi và ta đều không nên lãng phí miệng lưỡi. - Người trẻ tuổi, trẻ tuổi nóng tính là không sai, nhưng ngươi cũng không nên không coi ai ra gì. Chương Văn Cẩn cũng lộ ra vẻ không thích. - Không phải ta không coi ai ra gì, là các ngươi quá cho bản thân ra gì, không phải liền là một chút người chết à, ta chỉ nghe nói qua người sống đùa giỡn người chết, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua người chết đùa giỡn người sống. Tiêu Phàm thần sắc hờ hững, nói ra: - Cho dù có người nguyện ý bị các ngươi đùa giỡn, người kia cũng không phải ta. - Hừ, mồm mép khéo léo, ngươi đã muốn sử dụng một lần cơ hội miễn xông, vậy thành toàn cho ngươi! Lục Bá Hậu rốt cuộc chịu đựng không nổi lửa giận. Trong nháy mắt điểm ra, hư không lần nữa xuất hiện một đạo quang môn, Tiêu Phàm nhìn mấy người một cái, hết sức trịnh trọng nói: - Lần này, ai cũng đừng lôi kéo ta! Vừa dứt lời, Tiêu Phàm một cái lắc mình liền xông vào bên trong quang môn. Tiêu Phàm trong nháy mắt biến mất, quang môn khép kín, ba người nhìn qua nơi Tiêu Phàm, thật lâu thất thần, bọn hắn nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà thực đi. - Lẽ nào có cái lý ấy, tiểu tử này quá không coi ai ra gì, người như vậy coi như trở thành đỉnh cấp Luyện Dược Sư đoán chừng y đức cũng không được tốt lắm! Lục Bá Hậu phẫn nộ nói. - Kỳ thật hồi tưởng một chút ta cũng cảm thấy hắn không có nói sai. Chương Văn Cẩn suy nghĩ một chút nói: - Có lẽ không phải hắn không coi ai ra gì, mà là chúng ta quá cho bản thân ở trên cao. - Ta nói Lão Chương, thời điểm gì ngươi gièm pha bản thân như thế? Chúng ta vạn năm trước đó chính là người tiếp cận Dược Thần nhất, Bản Thể đoán chừng đã sớm đạt tới cảnh giới cao hơn, để một chút tiểu bối tôn sư trọng đạo, cái này cũng không có cái gì sai. Lục Bá Hậu cau mày một cái. - Để tiểu bối tôn sư trọng đạo cố nhiên không có sai, có thể ba người chúng ta lại không dạy hắn cái gì, dựa vào cái gì để hắn tôn sư trọng đạo đây? Phía trước người ở 99 cửa kia đoán chừng còn khắp nơi làm khó hắn, trong lòng hắn có điểm tức giận không phải rất bình thường sao? Chương Văn Cẩn lắc lắc đầu nói. - Lão Chương nói đúng, huống hồ, trong tình huống bị gây khó khăn đủ đường còn có thể xông đến nơi này, ngươi cho rằng chúng ta nhất định có thể đủ thắng quá hắn sao? Yến Các Chủ cũng gật đầu. Ngừng lại, hít sâu một cái tiếp tục nói: - Chúng ta dù sao chỉ là một đạo tàn niệm mà thôi, những năm này căn bản không có tiến bộ, các ngươi liền có thể cam đoan, nếu để cho các ngươi xông cửa, trên đường bị gây đủ khó khăn đủ các ngươi có thể thuận lợi đến nơi này? - Không thể. Hai người lắc đầu, trăm miệng một lời nói ra. - Đã như vậy, hắn không đem chúng ta để ở trong mắt cũng rất bình thường, chính như hắn nói, là chúng ta một mực quá đề cao bản thân mà thôi. Nói đến đây, Yến Các Chủ cũng thật sâu thở dài một hơi. Lục Bá Hậu ngẫm lại nói ra: - Các Chủ, Lão Chương, nghe các ngươi vừa nói như thế, ta cảm giác tiểu tử này đoán chừng là thật có thực lực không đem chúng ta để ở trong mắt, khó trách hắn phách lối như thế, so với Tà Thần tiểu tử năm đó còn phách lối hơn. - Ngươi hiện tại minh bạch, đáng tiếc đã trễ, hắn đều đã trở về. Chương Văn Cẩn thật sâu thở dài một hơi. - Ai! Lục Bá Hậu cảm xúc sa sút vô cùng, tựa như mất đi một đồ vật rất trọng yếu. - Có lẽ còn không muộn. Lúc này, Yến Các Chủ đột nhiên nói ra: - Vòng thứ hai cùng vòng thứ ba vẫn là có hi vọng nhìn thấy hắn, đến thời điểm liền đem Vạn Thánh Dược Các giao cho hắn! - Các Chủ, ngươi? Chương Văn Cẩn cùng Lục Bá Hậu đồng thời biến sắc, lộ ra vẻ kinh ngạc. - Sứ mệnh Vạn Thánh Dược Các đã đến, lưu ở chỗ này đã không có quá nhiều giá trị, chúng ta đoán chừng cũng rất nhanh sẽ hôi phi yên diệt, làm sao không thành toàn bọn họ một cái, cũng để cho chúng ta vì quê quán làm chút cống hiến. Yến Các Chủ thoải mái cười nói. - Nhìn đến tâm cảnh chúng ta tu luyện không tới, cùng Các Chủ so sánh kém xa. Chương Văn Cẩn cười cười. - Còn tu luyện cái rắm gì, đều tán đi, chỉ là không biết bản thể chúng ta hiện tại như thế nào. Lục Bá Hậu đạm mạc cười một tiếng, khi nhắc tới bản thể bọn hắn, thần sắc lại trở nên ngưng trọng vô cùng. ... Lại nói Tiêu Phàm tiến vào quang môn, chỉ cảm thấy không gian xung quanh một trận vặn vẹo, thân thể đều kém chút chen bể, trước đó có phúc quang hộ thể còn tốt một chút, nhưng mất đi phúc quang, thực không phải người bình thường có thể tiếp nhận. Sau một lát, một tia sáng tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm. - Truyền tống đóng cửa! Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, xuyên thấu qua cái quang môn kia, Tiêu Phàm nhìn thấy vô số tu sĩ đang theo dõi vị trí hắn. Hô một tiếng, Tiêu Phàm từ trong quang môn truyền tống bắn nhanh ra, hô hấp thiếu không khí, Tiêu Phàm lại tham lam mút vào mấy khẩu. - Kiếm Hồng Trần đi ra? - Lúc này mới một ngày không đến thời gian mà thôi, vậy mà đã sớm bị loại, thực lực hắn cố nhiên không tồi, nhưng trình độ luyện dược thật đúng là không phải kém bình thường. - Dược Võ Song Tu không ít người, nhưng cả hai đều am hiểu thiên tài quá ít, Sở Đại Thiếu chính là người nổi bật trong đó, tuyệt thế thiên tài hiếm thấy. Đám người nhìn thấy Tiêu Phàm xuất hiện, phần lớn người lộ ra vẻ khinh bỉ, bất luận là người Cổ Thành Sở gia hay là Cửu Vực Tu Sĩ, Tiêu Phàm cũng không thiếu đắc tội bọn hắn. Đầu tiên là khiêu khích trẻ tuổi một đời Cổ Thành Sở gia, lại chấn nhiếp thiên tài Luyện Dược Sư Cửu Vực, những người này có thể ước gì nhìn Tiêu Phàm xấu mặt, mà hiện tại chính là một cái cơ hội rất tốt. Cảm thụ đến ánh mắt đám người trào phúng, Tiêu Phàm cau mày một cái, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, cùng người như vậy cãi lại, lại có ý gì đây? - Không biết Kiếm thiếu hiệp xông qua bao nhiêu cửa. Trong đám người vẫn có người nhịn không được lớn tiếng kêu lên, sợ đắc tội Tiêu Phàm, còn chỉ dám truyền âm, bất quá ngữ khí bên trong đều là vẻ trào phúng. Tiêu Phàm liếc nhìn đám người một cái, đáp lại thanh âm nói: - Ta thông hết cửa, ngươi tin không? - Ha ha ~ quả nhiên không hổ là Kiếm thiếu hiệp, thực lực siêu quần, trình độ khoác lác cũng rất lợi hại nha. - Đó là khẳng định, nói không chừng Kiếm thiếu hiệp còn là một vị Dược Thần trong truyền thuyết? - Hắn nếu là Dược Thần trong truyền thuyết, Sở gia ta vẫn là Thần Tộc! Thông qua 100 cửa, mặc dù quả thật có người thông qua 100 cửa, thế nhưng người ấy khẳng định không phải Kiếm Hồng Trần hắn! - Thứ bậc kết thúc vòng đấu tự nhiên biết rõ là ai, đến thời điểm đó chính là hung hăng đánh hắn mặt! Nghe được thanh âm Tiêu Phàm, đám người không kiêng nể gì cả trào phúng lên, bọn hắn nơi nào sẽ tin tưởng trình độ luyện dược của Tiêu Phàm. Lúc đầu mặc dù thắng trẻ tuổi một đời Sở gia tuyển ra ba người, nhưng phần lớn người cho rằng Tiêu Phàm chỉ là mưu lợi mà thôi, cũng không có thể hiện quá nhiều thực lực. - Tùy các người. Tiêu Phàm lơ đễnh nhún nhún vai, dù là muôn người mắng mỏ, hắn cũng bình tĩnh như tùng. Để lại một câu nói, Tiêu Phàm liền quay người rời đi, vòng thứ nhất đoán chừng còn muốn một đoạn thời gian mới kết thúc, hơn nữa trước khi bước vào vòng thứ hai cũng sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian.