Vô Thượng Sát Thần

Chương 1206 : Ăn Trộm Gà Còn Mất Nắm Thóc

Ta xem ai dám động thủ! Thanh âm băng lãnh quanh quẩn ở trên quảng trường, mắt thấy mười quân sĩ kia sắp đánh tới, Sở Linh Nhi đột nhiên tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn không trung. - Không cần để ý nàng, một Dược Nô mà thôi, có gì để phách lối. Sở Hinh cười lạnh nói, nàng còn chưa bao giờ đem Sở Linh Nhi để ở trong mắt. Nhưng mà.. Mười quân sĩ lại là tựa như căn bản không nghe được Sở Hinh nói, mười người bỗng nhiên ngừng thân hình, thân thể bỗng nhiên run rẩy một cái, sau đó phù phù phù phù tất cả đều quỳ xuống dưới. Nụ cười trên mặt Sở Hinh trong nháy mắt cứng đờ, nàng vừa mới chuẩn bị gầm thét nhưng mà lại phát hiện trong tay Sở Linh Nhi nắm một khối lệnh bài màu tím. - Các, Các Chủ Lệnh?! Sở Hinh mắt trợn tròn, toàn thân run rẩy kịch liệt một cái. - Các Chủ Lệnh?! Con ngươi Tam Trưởng Lão cùng Sở Nguyệt cũng hơi hơi co rụt lại, Các Chủ Lệnh là Các Chủ đặc biệt dùng, làm sao sẽ xuất hiện ở trên người Sở Linh Nhi? Sở Nguyệt thấy thế phù phù một tiếng quỳ xuống, sắc mặt Tam Trưởng Lão cùng Sở Hinh thập phần khó coi, trong lúc nhất thời không lấy lại tinh thần. - Lão vu bà, còn có tiểu nhân hèn hạ Sở Hinh ngươi, nhìn thấy Các Chủ Lệnh còn không quỳ xuống sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết gặp Các Chủ sẽ phải như thế nào sao? Hay là nói các ngươi muốn phản bội Thần Dược Các? Thần sắc Sở Linh Nhi lạnh lùng, một cỗ khí thế cường đại từ trên người nàng tản ra. - Bái kiến Các Chủ. Sở Hinh chỗ nào chịu đựng được kinh hãi, phù phù một tiếng quỳ xuống, sư tôn của nàng mặc dù là Sở gia Tam Trưởng Lão cao quý, nhưng luận địa vị không phải so sánh với Đại Trưởng Lão. - Gặp qua Các Chủ. Tam Trưởng Lão chần chờ một cái cũng hơi hơi thi lễ, trong mắt nàng lóe lên một vòng tinh quang, thậm chí có chút không thể tưởng tượng nổi. Tựa như Các Chủ Lệnh trên người Sở Linh Nhi là hoàn toàn không có khả năng, coi như xuất hiện ở trên người Sở Hinh cũng không nên ở trên người Sở Linh Nhi. Tiêu Phàm lảo đảo đầu, hắn còn tưởng là bản thân nghe lầm, Các Chủ Lệnh tại sao ở trên người Sở Linh Nhi đây, Sở Linh Nhi không phải Dược Nô sao? Một Dược Nô có thể có được lệnh bài đệ nhất nhân Thần Dược Các à? Chẳng lẽ Sở Vân Bắc là cố ý đùa hắn? Tiêu Phàm từng cái phủ định, Sở Vân Bắc không có khả năng đùa nghịch hắn, hơn nữa lệnh bài này cũng nhất định là thực, giờ phút này trong lòng hắn tràn ngập đa nghi, nghi ngờ. Bất quá hắn có thể khẳng định một việc, chính là thời gian Sở Linh Nhi tại Thần Dược Các vô cùng tốt. - Nguyệt sư tỷ, ngươi đứng dậy. Sở Linh Nhi nhìn Sở Nguyệt một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn không trung nói: - Ta không muốn quỳ trên đầu ta, quỳ xuống đất cho ta! - Đúng. Sở Nguyệt nơm nớp lo sợ đứng dậy, nàng có chút may mắn, may mắn bản thân không có cố ý đi hãm hại Sở Linh Nhi. Giống Sở Hinh như vậy đoán chừng liền không may, khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, Sở Hinh đã quỳ ở trên quảng trường, Tam Trưởng Lão cũng xuất hiện ở cách đó không xa. - Tam Trưởng Lão, ngươi là nói Các Chủ là tội nhân Thần Dược Các sao? Còn là nói Các Chủ muốn phản bội Thần Dược Các? Sở Linh Nhi cười nhạt một cái nói, bên trong ánh mắt rất có mấy phần chi ý. - Không dám. Tam Trưởng Lão vội vàng cúi thấp đầu, nàng chỗ nào biết rõ sự tình sẽ phát triển đến bước này. - Vị này là bằng hữu của ta, ngươi nói hắn trộm linh dược? Sở Linh Nhi có chút đúng lý không tha người, nguyên bản nàng không có ý định chuyện bé xé ra to, thậm chí ngay cả Lệnh bài Các Chủ cũng không muốn cầm ra. Nhưng mà Tam Trưởng Lão cùng Sở Hinh thậm chí ngay cả nàng đều muốn giết, Sở Linh Nhi cho tới bây giờ đều không phải người chịu ăn thiệt thòi, chỗ nào chịu đựng được cái khẩu khí này. Các ngươi vừa mới vũ nhục chúng ta như thế nào, ta hiện tại trả lại như thế! Không thể không nói, tính cách hai người Sở Linh Nhi cùng Tiêu Phàm giống nhau y hệt, hai người đều là loại không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là kinh người. - Có thể là ta hiểu lầm. Sở Hinh liền vội vàng lắc đầu nói, thần sắc cực kỳ sợ hãi. - Có phải hiểu lầm hay không, ta có thể đánh giá. Lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên tiến lên một bước, đạm mạc nhìn Sở Hinh: - Mang một kẻ gọi là Sở Lệ tới, đem hắn tới liền sẽ biết rõ sự tình. Tiêu Phàm đã phát hiện tiến vào Thần Dược Các cũng không phải là tội chết, cũng buông lỏng một hơi, chí ít không cần cùng Sở gia ngả bài, sự tình so với hắn tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều, làm hại hắn còn lo lắng hồi lâu. - Ta liền gọi Sở Lệ đến. Sở Nguyệt chủ động xin đi giết giặc, nếu như nói trước đó nàng còn có chút ghen ghét Sở Linh Nhi, như vậy hiện tại nàng đối với Sở Linh Nhi lại không có bất luận lòng ghen tị nào, có chỉ là kính sợ. Lúc địa vị một người cùng một người khác không kém nhiều đều sẽ có một loại ganh đua so sánh, song, khi địa vị hai người chênh lệch cách xa, liền tâm tư đều không có. - Tìm Sở Lệ? Sở Lệ chẳng lẽ còn dám đắc tội ta? Nhiều nhất hai bên đều không đắc tội mà thôi. Sở Hinh nhìn thấy Tiêu Phàm tìm Sở Lệ, lập tức trong lòng cười lạnh không thôi, như trút được gánh nặng. Thời gian nửa chén trà nhỏ, Sở Nguyệt liền dẫn Sở Lệ đến, thần sắc Sở Lệ đần độn, hướng về phía Tam Trưởng Lão hơi hơi xá. Giờ phút này Sở Linh Nhi cũng thu hồi lệnh bài, tất cả mọi người đứng lên, Tiêu Phàm đạm mạc nhìn Sở Lệ. - Sở Lệ, ngươi có biết người này không? Ngươi hãy nói rõ ràng ra. Tam Trưởng Lão trầm giọng nói, bên trong giọng nói rất có ý tứ uy hiếp. - Biết, người này tên là Kiếm Hồng Trần, hắn đến nơi này là vì tìm Sở Linh Nhi, là ta một đường dẫn hắn đến Vân Lai Phong, sau đó Sở Nguyệt sư tỷ mang vào. Sở Lệ một hơi nói cho hết lời. Tam Trưởng Lão cau mày một cái quay đầu nhìn Sở Hinh, sắc mặt Sở Hinh có chút khó coi, nhưng sự tình này còn không có uy hiếp được nàng, chỉ là con ngươi nhìn về phía Sở Lệ hiện ra lãnh quang. - Vậy hắn có ăn cắp linh dược Thần Dược Các hay không? Sở Linh Nhi lại vội vàng hỏi, nàng tin tưởng Tiêu Phàm tìm Sở Lệ là khẳng định có tự tin. - Không có, ta tự mình dẫn hắn đến, làm sao có thể có thời gian ăn cắp linh dược. Sở Lệ lắc lắc đầu nói. - Có lẽ ngươi cùng hắn là một bọn? Sở Hinh cười lạnh nói, Sở Lệ vẫn luôn giúp đỡ Tiêu Phàm nói chuyện, nàng đã thập phần khó chịu. - Sở Hinh sư tỷ, ngươi không thể oan uổng người! Là ngươi muốn ta mang bọn hắn đến, sau đó hãm hại bọn hắn, ăn cắp linh dược là ngươi. Sở Lệ phẫn nộ nhìn Sở Hinh nói, phía sau sự tình trộm linh dược chỉ bất quá là hắn tự biên tự diễn. - Ngươi dám đổ oan cho ta! Sở Hinh nào sẽ nghĩ đến Sở Lệ cũng dám đối phó nàng. Sở Hinh lại làm sao có thể nghĩ đến giờ phút này Sở Lệ đã không phải là Sở Lệ, mà đã bị Tiêu Phàm khống chế, hắn muốn Sở Lệ nói cái gì chính là nói cái đó. - Sở Hinh sư tỷ còn nói, chỉ cần ta hoàn thành sự tình liền đáp ứng bồi ta một đêm, ta nếu nói láo nửa câu, thiên lôi đánh xuống. Sở Lệ ngón tay chỉ trời hét lớn. - Ngươi nói bậy, ta muốn giết ngươi! Nghe nói như thế, Sở Hinh cũng nhịn không được nữa, phẫn nộ nhào về phía Sở Lệ, cái gì gọi là đáp ứng ngươi một đêm, Sở Hinh ta như thế nào cũng không phải loại người này! Cũng khó trách nàng tức giận như vậy, Sở Hinh nàng còn muốn gả cho Sở Vân Phi, nếu để cho Sở Vân Phi biết rõ mình là loại người này, đoán chừng không cần Sở Vân Phi động thủ cũng có người tìm nàng gây phiền phức. Sở Hinh tốc độ rất nhanh, nàng cách Sở Lệ cũng gần nhất, trong tay nàng chẳng biết lúc nào xuất hiện một chuôi trường kiếm, lưu quang lóe lên, trực tiếp cắt đầu Sở Lệ. Sở Lệ trợn to hai mắt, trong mắt đều là vẻ kinh khủng cùng không cam lòng, đương nhiên tất cả những thứ này đều là Tiêu Phàm để hắn nói ra. Sở Lệ vừa chết cũng liền không có chứng cứ, nhưng câu nói cuối cùng Sở Lệ lưu lại kia tuyệt đối sẽ trở thành bóng tối cả một đời Sở Hinh. Coi như Tiêu Phàm không giết nàng, Sở Hinh đời này đoán chừng cũng không làm nổi gì nữa, đây chính là ăn trộm gà còn mất nắm gạo, nàng vì âm mưu bản thân mà trả giá đắt. - Sở Hinh, ngươi giết người diệt khẩu sao? Sở Nguyệt đột nhiên nhìn Sở Hinh nói. - Phốc! Sở Hinh nghe vậy phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ. Lục Đạo