Vô Thượng Sát Thần

Chương 1182 : Chiến Thánh Trung Kỳ

- Nhị Trưởng Lão, chuyện gì? Nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm, ý cười trên mặt Sở Lăng Tiêu trong nháy mắt ngưng kết, khôi phục thần sắc uy nghiêm. Lúc này, một lão giả áo xám đi tới, người này chính là Sở gia Nhị Trưởng Lão, một thân tu vi thâm bất khả trắc, hắn đối với Sở Lăng Tiêu cung kính thi lễ nói: - Khởi bẩm Gia Chủ, Độc Cô gia tộc Độc Cô Mạc Trắc chết. - Cái gì? Sở Lăng Tiêu còn cho là bản thân nghe lầm, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy. Hắn vừa rồi còn vì bản thân, dựa vào Vạn Thánh Dược Điển đến liên hợp mấy đại Cổ Tộc khác mà cảm thấy đắc ý, nhưng mà không nghĩ tới người Độc Cô gia tộc vậy mà chết ở Cổ Thành Sở gia. - Ai to gan như vậy! Sắc mặt Sở Vân Phi cũng lạnh lẽo, Độc Cô Mạc Trắc chết ở Cổ Thành Sở gia, Sở gia khẳng định không thoát ly can hệ. Nếu như không trả lời cho Độc Cô gia tộc một cách hài lòng, đến thời điểm đó Sở gia khả năng liền thêm một địch nhân, đâu không phải việc Sở gia muốn thấy. - Hắn chết như thế nào? Sở Lăng Tiêu rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, trong đầu của hắn đã trầm tư hậu quả sự tình này. - Sự tình có quan hệ cùng Nhị Thiếu Gia. Lão giả áo xám Nhị Trưởng Lão cung kính nói, sau đó đem sự tình Sở Vân Bắc cùng Tiêu Phàm cùng Độc Cô Mạc Trắc mấy người đánh cược tinh tế giải thích một lần. - Nghịch tử! Sở Lăng Tiêu vô cùng phẫn nộ, gầm thét một tiếng, một bàn tay đập nát bàn gỗ tử đàn, bàn lập tức hóa thành vô số mảnh gỗ vụn bay lên không trung. Cũng khó trách Sở Lăng Tiêu tức giận như thế, nếu như là người khác ra tay giết Độc Cô Mạc Trắc, không có quan hệ gì với Sở Vân Bắc, Sở Lăng Tiêu tự nhiên sẽ không chút do dự giết đối phương, dùng để dập tắt lửa giận Độc Cô gia tộc. Nhưng việc này lại cùng Sở Vân Bắc không thoát ly can hệ, làm Sở Lăng Tiêu khó ra tay. Dù sao, Sở Vân Bắc là ngay trước mặt nhiều người như vậy lấy Thần Binh Thất Tinh Tuyền Cơ Xích của Độc Cô Mạc Trắc. - Cha, ta xem việc này nhất định là kẻ kêu Kiếm Hồng Trần mê hoặc Nhị Đệ, Nhị Đệ thiên phú mặc dù bình thường nhưng hắn tuyệt đối không ngốc, ngược lại rất thông minh. Sở Vân Phi mở miệng nói, trong mắt lóe lên một vòng vẻ âm trầm. - Đại Thiếu Gia nói đúng, việc này Nhị Thiếu Gia chỉ là nhất thời phạm sai lầm mà thôi. Nhị Trưởng Lão cũng gật gật đầu nói. - Cha, việc này giao cho ta là được. Sở Vân Phi trầm giọng nói Sở Lăng Tiêu trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, sau đó ngưng tiếng nói: - Sau ba ngày chính là Vạn Thánh Dược Điển, không thể để xảy ra sơ suất. Đem sự tình làm sạch sẽ một chút, vạn nhất không được vậy thì chờ Vạn Thánh Dược Điển xong rồi nói. - Vâng. Sở Vân Phi gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Nhị Trưởng Lão nói: - Nhị Trưởng Lão, Nhị Đệ ở đâu? - Thiên Thánh Lâu! Nhị Trưởng Lão phun ra mấy chữ: - Đại Thiếu Gia, có cần lão hủ hỗ trợ hay không? - Không cần, nếu như ngay cả một kẻ từ bên ngoài đến đều đối phó không được, ta đây hơn hai mươi năm cũng liền sống uổng phí. Sở Vân Phi kiêu ngạo nói, để lại một câu nói, Sở Vân Phi liền rời tiểu viện. Giờ phút này, bên trong tầng thứ chín Thiên Thánh Lâu, mấy người Tiêu Phàm cùng Sở Vân Bắc uống quên cả trời đất, mấy người Dịch Bằng cùng Sở Nghiên cũng đỏ cả mặt. - Biểu đệ, thực cảm tạ ngươi, bằng không ta còn thực sự không thể đường đường chính chính uống Chân Long Khiếu, lại càng không cần phải nói uống Luân Hồi Huyết Sắc. Hôm nay Sở Vân Bắc ta cũng coi là mở mày mở mặt, thực sự là thống khoái! Sở Vân Bắc ôm một cái cái bình, thân thể có chút lung la lung lay. - Nhị Thiếu, ngươi uống nhiều rồi. Tiêu Phàm thản nhiên nói, nhìn bốn phía, phát hiện Dịch Bằng bọn hắn đã say bí tỉ, bằng không hắn thật đúng là lo lắng bại lộ thân phận bản thân. Vài hũ Luân Hồi Huyết Sắc vào trong bụng, sắc mặt Tiêu Phàm hồng nhuận phơn phớt vô cùng, rượu này xác thực bá đạo, liền tu sĩ Chiến Thánh cảnh đều có chút chịu không được. Bất quá Tiêu Phàm cũng không dám uống say, mà vận chuyển Vô Tận Chiến Quyết, luyện hóa dược tính Luân Hồi Huyết Sắc. Tiêu Phàm đều không thể không thừa nhận, hắn cả một đời đều không uống qua rượu mỹ vị như vậy, vài hũ Chân Long Khiếu lại thêm ba bốn vò Luân Hồi Huyết Sắc, Tiêu Phàm cảm giác tu vi đều tinh tiến không ít. Hắn mặc dù đột phá Chiến Thánh cảnh sơ kỳ không lâu, nhưng bây giờ cách Chiến Thánh cảnh trung kỳ cũng chỉ có một bước, tùy thời đều có thể vượt qua một bước này. - Nếu như lão sư tại thế, uống được Luân Hồi Huyết Sắc mà nói, đoán chừng cũng sẽ hô to sung sướng. Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng: - Luân Hồi Huyết Sắc? Trên đời này thật có Luân Hồi sao? Hai mắt Tiêu Phàm có chút mê ly, thời điểm Túy Ông chết, Tiêu Phàm ghi nhớ trong lòng, dù hiện tại hắn đều cảm giác có chút không chân thực rằng Túy Ông còn sống. - Nếu như trên đời này thật có Luân Hồi, một ngày nào đó ta sẽ tìm lão sư từ trong luân hồi trở về. Trong mắt Tiêu Phàm lộ ra một loại sắc bén chi khí. - Ngày nào đó còn quá xa, hiện tại ta muốn làm chính là đột phá Chiến Thánh trung kỳ lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Thế, chỉ là cái gì là Thiên Địa Chi Thế đây? Tiêu Phàm bình tĩnh suy nghĩ. Trong đầu hắn nguyên một đám suy nghĩ lóe qua, một sợi tàn niệm Tu La Điện Chủ luyện hóa đời trước, Tiêu Phàm đối với Thiên Địa Chi Thế cũng rất có cảm xúc. - Núi có đỉnh núi nga bao la hùng vĩ, nước có nước uốn lượn kéo dài, trời có trời mênh mông rộng lớn mà nặng nề bàng bạc... Tiêu Phàm tự lẩm bẩm, hắn tựa như bắt lấy một tia gì. Hắn đột nhiên nghĩ tới tất cả giữa thiên địa, dãy núi có thể hùng hồn, có thể thẳng tắp, cũng có thể tuấn tú, nước chảy có thể khúc chiết, có thể lao nhanh, cũng có thể chảy cuồn cuộn... Đồng dạng, gió cũng có thể ôn nhu, có thể cuồng liệt, cũng có thể cuồn cuộn, hỏa có thể hung mãnh, có thể không bị cản trở, cũng có thể vô tình... Chờ đã, những thứ này không phải chính là Thiên Địa Chi Thế sao? - Giữa thiên địa có nhiều Thiên Địa Chi Thế có thể tham khảo như vậy, Tu La Lĩnh Vực cùng Bất Hủ Lĩnh Vực lại lĩnh ngộ loại nào đây? Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm. - Tu La Lĩnh Vực Thiên Địa Chi Thế liền nên Thiên Địa Chi Sát, ta là Tu La, Chí Tôn Vô Địch, Bất Hủ Lĩnh Vực, dĩ nhiên chính là Bất Tử Bất Diệt, sinh sôi không ngừng. Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt ra, thời gian dường như dừng tại thời khắc này. Chỉ một thoáng, một cỗ khí thế cường đại từ trên người Tiêu Phàm bộc phát ra, trong phòng trong nháy mắt băng lãnh xuống. - Biểu đệ, ngươi đột phá? Sở Vân Bắc kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cảm thụ đến khí thế trên người Tiêu Phàm, hãi hùng khiếp vía một trận. Hắn phát hiện, trước đó Tiêu Phàm bại lộ thực lực căn bản không phải ranh giới cuối cùng của hắn. Mấy người Dịch Bằng cảm giác như rớt vào hầm băng, trong nháy mắt tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi. - Đều đi ra ngoài với ta! Sở Vân Bắc lạnh lùng nhìn đám người một cái, men say cũng trong nháy mắt tan thành mây khói, dẫn đầu hướng về bên ngoài đi. Đám Dịch Bằng tự nhiên không dám lưu ở nơi đây, cũng cùng đi theo ra ngoài. Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong phòng bố trí mấy đạo Hồn Giới, rất nhanh liền tiến vào trạng thái nhập định, toàn thân hắn thiêu đốt lên Vô Tận Chi Hỏa, thể nội càng có tiếng long ngâm. Bởi vì tu vi đột phá, Vô Tận Chiến Hồn cùng U Linh Chiến Hồn tất cả đều tránh thoát lực lượng phong ấn, Tu La Huyết Mạch cùng Thần Long Huyết Mạch lại tinh khiết không ít. Thậm chí, Tiêu Phàm cảm ngộ đối với Vô Tận Chi Hỏa càng sâu, hắn tự tin hiện tại đã có thể thi triển ra Hỏa Diễm Lĩnh vực. Sau nửa ngày, khí tức trên người Tiêu Phàm mới ổn định lại, Tiêu Phàm lại vận chuyển chín cái chu thiên mới dừng lại. - Hay cho một cái Luân Hồi Huyết Sắc, vậy mà để cho tu vi ta tiến thêm một bước, đột phá đến Chiến Thánh trung kỳ. Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt ra, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới lần này đến Thiên Thánh Lâu vậy mà may mắn đột phá, phải biết, mỗi một cái tiểu cảnh giới Chiến Thánh cảnh vượt qua đều thập phần gian nan. Nhưng có thời điểm lại chỉ cần một cơ hội liền có thể bước một bước, Tiêu Phàm đột phá Chiến Thánh cảnh đã hơn nửa năm, đây cũng là lần thứ nhất hắn tốn hơn nửa năm mới đột phá một cái tiểu cảnh giới. - Vừa mới đột phá còn cần một trận chiến thống khoái! Tiêu Phàm thở dài, sau đó lại lần nữa phong ấn bản thân, có thể sử dụng vẫn chỉ có Tu La Kiếm cùng Vô Tận Chiến Điển. - Đến đúng lúc! Đột nhiên, Tiêu Phàm nhíu lông mày lại, nâng bước chân hướng về bên ngoài gian phòng.