Vô Thượng Sát Thần
Chương 1092 : Tình Nghĩa Huynh Đệ (2)
Mạch Quy phẫn nộ chạy trốn, trong miệng không ngừng cầu cứu, bốn phía Khô Lâu không muốn sống đánh thẳng vào, trên người hắn đã máu me đầm đìa, nhiều chỗ bạch cốt sâm sâm.
Mộ Dung Dạ cùng Mộ Dung Tuyết hai người không có lo lắng giết hắn, có nhiều Bạch Cốt như vậy, Mạch Quy muốn chạy trốn cũng rất khó.
Diêm La Tử thực lực mặc dù cường đại nhưng làm sao có thể tới cứu hắn đây.
Nhìn thấy Diêm La Tử thờ ơ, Mạch Quy triệt để sợ hãi, gần như cuồng loạn gầm thét:
- Diêm La Tử, ngươi nói chỉ cần ta ứng phó Mộ Dung Tuyết, ngươi liền bảo đảm ta không chết.
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, nói:
- Diêm La Tử nói chuyện ngươi cũng tin, xem ra ngươi thật đúng là thứ ngu ngốc!
Phàm là người nghe nói qua danh tự Diêm La Tử đều hoặc nhiều hoặc ít rõ ràng hắn chỉ là một kẻ âm hiểm độc ác, trọng yếu nhất là hắn cho tới bây giờ không coi người là người.
Hoặc có lẽ là ở trong mắt Diêm La Tử, căn bản không có người nào ở phe hắn.
Muốn để Diêm La Tử cứu ngươi? Đây không phải đùa giỡn hay sao, ngươi làm việc bất lợi, hắn không giết ngươi liền là mộ tổ ngươi bốc khói xanh.
- Phế vật!
Nơi xa Diêm La Tử nghe thấy Mạch Quy gào thét, tựa như cũng phiền chán, gầm thét một tiếng liền biến mất tại chỗ, lần nữa lúc xuất hiện đã ở phía sau Mạch Quy.
- Diêm La Tử, ta biết ngươi sẽ cứu ta.
Mạch Quy trong lòng vui vẻ, trên mặt lộ ra vẻ kích động, sau đó bỗng nhiên ngừng thân hình, căm tức nhìn Mộ Dung Dạ cùng Mộ Dung Tuyết nói:
- Diêm La Tử, giết bọn hắn!
- Phốc!
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Mạch Quy trong nháy mắt ngưng kết, tại vị trí lồng ngực hắn, một chuôi huyết sắc trường kiếm xuyên qua, máu tươi rơi xuống.
Một cỗ đau nhói cùng ý lạnh đánh lên trong lòng, Mạch Quy trong mắt đều là vẻ không thể tin được, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt tà dị đến cực hạn.
- Bản Thánh Tử lúc nào đến phiên ngươi khoa tay múa chân?
Ngữ khí Mạch Quy rất lạnh, thập phần khó chịu Mạch Quy ra lệnh cho hắn, sau đó lại tà tà cười nói:
- Xem ngươi cũng coi là một con chó, cho ngươi một cái chết thống khoái.
Phốc một tiếng, trường kiếm rung động, thân thể Mạch Quy trong nháy mắt bị vô số kiếm khí xé nát, hóa thành một trận huyết vụ tràn ngập trên không trung.
Cách đó không xa, Mộ Dung Dạ cùng Mộ Dung Tuyết hai người nhìn thấy một màn này không khỏi hít một hơi lạnh, bọn hắn đã sớm biết rõ Diêm La Tử âm hiểm và độc ác, nhưng chân thực nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Mạch Quy tốt xấu gì cũng là người của hắn, vậy mà tự tay giết Mạch Quy?
Hai người còn không có lấy lại tinh thần, Diêm La Tử mang trên mặt một tia tà dị nhìn về phía Mộ Dung Dạ cùng Mộ Dung Tuyết nói:
- Liền chó Bản Thánh Tử đều không buông tha, các ngươi cũng đáng chết!
Thần sắc Mộ Dung Tuyết xiết chặt, nếu như có thể lựa chọn, hắn hiện tại khẳng định không muốn đối địch với Diêm La Tử, dù sao, hắn hiện tại chỉ là Chiến Đế hậu kỳ mà thôi, đừng nói Chiến Thánh, chính là cách Chiến Đế đỉnh cũng còn cách một đoạn.
- Ngươi đi đi!
Mộ Dung Dạ nhàn nhạt phun ra một câu, không sợ hãi hướng về phía trước đi đến, ngực hắn vẫn chảy máu tươi.
Trong lòng Mộ Dung Tuyết khẽ run, muốn ngăn cản Mộ Dung Dạ nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng hắn vẫn là khẽ cắn môi không nói chuyện, bốn phía còn có không ít Khô Lâu chờ hắn chống trả.
- Mộ Dung Tuyết, chúng ta hiện tại nhanh giết ra ngoài, những Khô Lâu này càng ngày càng mạnh, qua một lúc liền đến không kịp.
Lãng Thiên Nhai đi tới bên cạnh Mộ Dung Tuyết, thần sắc lo lắng nói.
Mộ Dung Tuyết không có mở miệng, ánh mắt thăm thẳm nhìn qua phía trước, nhìn bóng lưng Mộ Dung Dạ, ánh mắt phức tạp vô cùng.
- Hắn giết gia tộc ta, ta chẳng lẽ không nên để hắn chết sao? Ta vì cái gì lại muốn cứu hắn? Cùng Diêm La Tử giao thủ, hắn hẳn phải chết là không nghi ngờ!
- Thế nhưng cho dù không có hắn, gia tộc cũng đã diệt vong, hơn nữa, nếu như không có hắn, ta cũng sẽ chết, là hắn cứu ta, ta nếu để hắn chết, há không phải lấy oán trả ơn?
- Coi như ta không coi hắn là ca ca, nhưng trước đó công tử cũng xuất thủ cứu hắn, hắn khẳng định không có không chịu nổi như thế.
...
Trong đầu Mộ Dung Tuyết đang tiến hành thiên nhân giao chiến, hắn không biết, Mộ Dung Dạ sở dĩ sẽ mang toàn bộ Diêm La Phủ vào giết Mộ Dung gia chỉ là vì cứu người em trai này đây.
Nhưng hắn trong lòng chính là bước không qua đạo khảm này, dù sao toàn cả gia tộc chính là bởi vì Mộ Dung Dạ mà chết, hoặc có lẽ là vì bởi vì Mộ Dung Tuyết hắn mà chết.
Nếu như Mộ Dung Dạ không muốn cứu hắn cũng sẽ không mang theo người Diêm La Phủ vào giết Mộ Dung gia tộc, Mộ Dung gia tộc vội vàng không kịp chuẩn bị mới có thể chó gà không tha.
- Mộ Dung Dạ, ngươi làm cái gì? Tên lang tâm cẩu phế này đáng giá ngươi đi cứu hắn sao?
Nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai, đó là thanh âm Lãnh Tiếu Nhận.
Bây giờ Long Tịch cùng Cận Tà chết, biết rõ nỗi khổ tâm Mộ Dung Dạ, đoán chừng cũng chỉ có Lãnh Tiếu Nhận.
Mộ Dung Dạ cứu đệ đệ mình, Lãnh Tiếu Nhận hắn có thể lý giải, nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Tuyết một kiếm đâm xuyên lồng ngực Mộ Dung Dạ, Lãnh Tiếu Nhận lòng đầy căm phẫn.
Không nghĩ tới hiện tại Mộ Dung Dạ vì cứu Mộ Dung Tuyết, vậy mà chuẩn bị liều mạng cùng Diêm La Tử.
Nếu như Mộ Dung Dạ là đối thủ Diêm La Tử, trước đó Cận Tà cùng Long Tịch bọn hắn cũng sẽ không cần chết vô ích.
Thần sắc Mộ Dung Dạ thập phần tỉnh táo, quanh người hắn sát khí phóng thích, kiếm khí lượn lờ, tất cả Khô Lâu đều bị hắn ngăn cản ở ngoài, khí thế của hắn đang không ngừng tăng lên.
Dù không địch lại Diêm La Tử, hắn cũng không có bất kỳ e ngại, bởi vì đứng phía sau hắn không phải người khác, mà là đệ đệ hắn!
Năm đó hắn vì cứu Mộ Dung Tuyết, cho dù bị thế nhân phỉ nhổ cũng chưa từng lui nửa bước, mang theo Diêm La Phủ diệt cả gia tộc.
Người khác không biết, nhưng Mộ Dung Dạ rất rõ ràng, dù là hắn không bán Mộ Dung gia tộc, Mộ Dung gia tộc cũng tất diệt không thể nghi ngờ.
Chính là bởi vì Mộ Dung Dạ là một thành viên Diêm La Phủ, cho nên mới đối với thực lực Diêm La Phủ cực kỳ biết rõ, lấy thực lực Mộ Dung gia tộc là không có khả năng phản kháng.
Đến thời điểm không chỉ hắn sẽ chết, Mộ Dung Tuyết sẽ chết.
Theo người khác, Mộ Dung Tuyết hắn bán đứng gia tộc mình, chỉ là vì tự vệ mà thôi, chỗ nào biết rõ, Mộ Dung Dạ hắn chưa bao giờ sợ chết.
Liền tựa như hiện tại, biết rõ không phải đối thủ Diêm La Tử nhưng vì cho Mộ Dung Tuyết đầy đủ thời gian rời đi, hắn dứt khoát đứng ra.
- Tứ Đại Sát Vương? Ta đã làm thịt hai tên, vừa vặn đưa các ngươi cùng lên đường.
Diêm La Tử nhe răng cười một tiếng, bờ môi màu đỏ tươi nhìn qua càng thêm tà ác, giống như hai đầu xúc xích bự.
Mộ Dung Dạ mị mị hai mắt, hắn không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể trong lòng chờ mong Mộ Dung Tuyết nhanh rời đi nơi này.
Hô!
Đột nhiên một vệt sáng lóe qua, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Mộ Dung Dạ, không đợi Mộ Dung Dạ phản ứng, một đạo thanh âm băng lãnh vang lên:
- Ta cho tới bây giờ đều không sợ chết, ngươi không sợ, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao? Đại Ca!
Chủ nhân thanh âm dĩ nhiên chính là Mộ Dung Tuyết, vừa dứt lời, một cỗ khí thế cường đại từ trên người hắn tản ra, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Dạ, trên mặt mỉm cười.
Mộ Dung Tuyết nguyên bản còn đang do dự, cuối cùng lại bị lời nói Lãnh Tiếu Nhận đánh thức, bởi vì hắn biết rõ, Mộ Dung Dạ cho tới bây giờ chưa sợ chết, bằng không mà nói, hắn làm sao có thể dám một mình đối mặt Diêm La Tử đây?
Hiện tại Mộ Dung Dạ không sợ chết, năm đó hắn vì toàn cả gia tộc, hắn làm sao lại sợ chết đây, Mộ Dung Dạ chỉ bất quá là vì cứu hắn, người em trai này mà thôi.
- Chuẩn bị trình diễn một màn huynh đệ tình thâm sao? Bản Thánh Tử thành toàn các ngươi.
Diêm La Tử cực kỳ khinh thường, lách mình xông thẳng đến Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Dạ nhìn Mộ Dung Tuyết không nói, nhếch miệng mỉm cười, tất cả đều không nói lời nào.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, sau một khắc, khí thế trên người Mộ Dung Dạ tăng vọt, tựa như một tầng cách ngăn bị xuyên phá.
Lục Đạo
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
121 chương
70 chương
3701 chương
1033 chương
8 chương