Vô Thượng Sát Thần

Chương 1081 : Tiến Vào Vân Hải

- Hồng hộc! Đúng lúc bọn Ảnh Phong, Phong Lang chuẩn bị tiến vào Vân Hải, đột nhiên mấy vệt hàn mang phá toái hư không, chém về phía bọn hắn. - Tự tìm cái chết! Ảnh Phong hừ lạnh một tiếng, Tử Thần Liêm Đao trong tay nhẹ nhàng vạch một cái, mấy tia hàn mang kia đột nhiên bị phá vỡ, hóa thành vô số kiếm khí gào thét hư không. Phía trước bọn hắn, có khoảng mười thân ảnh đang ngăn trở đường đi, không cần nghĩ cũng biết, đây đều là người Diêm La Phủ. - Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi mà cũng dám cản chúng ta? Mộ Dung Dạ lạnh như băng quét mười người này một cái. - Lệnh của Diêm La Tử, gặp các ngươi, giết không tha! Trong đó một nam tử áo đen cầm đầu mở miệng nói, trên mặt đều là vẻ nghiền ngẫm. Ngừng lại, nam tử áo đen lại nói: - Mộ Dung Dạ, lúc trước ngươi chèn ép thế hệ trẻ tuổi chúng ta, hiện tại ngươi cũng chưa đột phá Chiến Thánh cảnh, vừa hay ta cũng muốn thử xem Dạ Vương trong Tứ Đại Sát Vương rốt cuộc có bản lĩnh gì. - Rồi ngươi sẽ biết. Thân hình Mộ Dung Dạ lóe lên, đột nhiên biến mất tại chỗ, tốc độ của hắn rất nhanh, lúc xuất hiện lần nữa đã là ở trước người nam tử áo đen kia, một vệt lợi mang huyết sắc xuyên thủng ngực hắn. Trường kiếm nhấc lên, thân thể nam tử áo đen phân thành hai sau đó bị vô tận Kiếm Khí giảo sát, còn không kịp kêu thảm một tiếng. Từ lúc hắn nói xong câu nói kia đến lúc một kiếm chém giết nam tử áo đen cũng chưa đến hai giây, có thể thấy Mộ Dung Dạ khủng bố đến mức độ nào. Nếu như không phải Tu La Nô Ấn, hiện tại hắn đã là Sát Thánh, dù chậm trễ thời gian mấy năm, nhưng trong thế hệ trẻ tuổi hắn cũng không sợ bất cứ kẻ nào. Những người Diêm La Phủ khác thấy thế, trong mắt đều là vẻ sợ hãi, đâu còn dám ngăn bọn Mộ Dung Dạ lại. Mộ Dung Dạ trên phương diện ám sát mặc dù không phải đối thủ của Diêm La Tử, nhưng nếu như chính diện đối chiến thì dù là Diêm La Tử hắn cũng không sợ. - Đi. Mộ Dung Dạ lạnh lùng quét bọn hắn một cái. Không đuổi tận giết tuyệt, cũng không phải vì hắn nhớ tới tình cũ năm đó, bởi vì hắn cùng Diêm La Phủ không có bất kỳ tình cũ nào để nói, nói đi cũng phải nói lại, gia tộc hắn bị hủy diệt vẫn là do một tay Diêm La Phủ tạo thành. Hắn sở dĩ không xuất thủ là không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian. Nếu như Diêm La Tử đến đây, bọn hắn có thể không phải là đối thủ, dù sao, năng lực ẩn thân của Diêm La Tử quá đáng sợ. Ai biết được Diêm La Tử có phải đã lặng yên tới gần bọn họ rồi hay không, vì giết mấy người Diêm La Phủ này mà liên lụy đến tính mạng mình, như vậy cũng không có lợi. Vừa dứt lời, mấy người không chút do dự bay đi về hướng vân hải hắc sắc. - Ngăn bọn hắn lại cho Bản Thánh Tử! Đột nhiên một tiếng kêu to từ đằng xa truyền đến, chỉ thấy một thân ảnh màu đen đỏ cấp tốc tới gần. - Đi mau. Sắc mặt Mộ Dung Dạ biến hóa. Diêm La Tử quỷ dị thế nào bọn hắn đã được chứng kiến, tuyệt đối không thể cho hắn cơ hội tới gần. Những người Diêm La Phủ kia nghe vậy đâu còn dám do dự, cho dù phải chết, cũng không thể để mặc cho bọn hắn đào tẩu, chết ở trong tay bọn Mộ Dung Dạ còn dễ chịu hơn một chút. Nếu chết ở trong tay Diêm La Tử, chính là sống không bằng chết, cân nhắc hai phía, là đồ đần cũng biết phải chọn thế nào. Bị mấy người ngăn đường đi lại, Mộ Dung Dạ dẫn đầu xuất thủ. Long Tịch, Huyết Vô Tuyệt, Ảnh Phong, Phong Lang, Bắc Thần Phong cùng Long Vũ cũng không có chút do dự. Những người này còn không lọt vào mắt bọn họ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Bọn hắn kiêng kị nhất chính là năng lực ám sát của Diêm La Tử, chỉ cần trốn vào bên trong vân hải hắc sắc, thì dù là Diêm La Tử cũng chưa chắc có thể tìm được bọn hắn. Tầm mười người, vẻn vẹn trong vài giây liền bị bọn hắn chém giết gần hết, mấy người lắc mình một cái, liền xông vào bên trong vân hải. Lúc Diêm La Tử chạy tới, lưu lại cho hắn chỉ có hư không tràn ngập mùi máu nồng đậm, tàn chi thi thể không ngừng rơi xuống. - Muốn chạy trốn? Các ngươi một người cũng không trốn thoát! Diêm La Tử sát khí nặng nề, giết người không nói, hơn nữa tất cả lại đều đào tẩu, điều này khiến hắn làm sao không giận. Nơi xa đám người Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình chạy tới, cảm nhận được sát ý trên người Diêm La Tử, tất cả đều lộ ra vẻ kiêng dè. Lúc này không một ai dám tới gần Diêm La Tử, bọn hắn đều biết tính tình Diêm La Tử, hắn một khi nổi giận, khẳng định phải giết mấy người để phát hỏa. - Còn ngây ra đó làm gì, truy tìm cho Bản Thánh Tử. Diêm La Tử quát lên, hắn hóa thành một trận gió, biến mất ở bên trong vân hải. Đám người Diêm La Phủ thấy thế, tất cả đều buông lỏng một hơi, đám người Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly do dự một chút, cuối cùng vẫn truy lên. Theo bọn hắn đi vào, còn có mấy người Mộ Dung Tuyết, Ám Dực, Mạch Quy, Bạch Chỉ, Lãng Thiên Nhai cũng đồng loạt xuất hiện, bọn hắn không phải e ngại Diêm La Tử, mà là không muốn bỏ qua cơ duyên nơi này. Mọi người ở Tu La Bí Cảnh tìm mất vài ngày, vậy mà cái gì cũng không tìm được, trước đó ở bên ngoài bản thân nhìn thấy Tu La Điện tựa như không ở Tu La Bí Cảnh. Bây giờ ở đây có thể nghe được Chân Long ngâm, bọn hắn làm sao có thể bỏ qua chứ? Đây chính là cơ duyên lớn. Sau khi bọn hắn tiến vào Vân Hải, lại có bốn cỗ khí tức cường đại gào thét mà tới, bốn người này do Tư Không Tàng Kiếm cầm đầu, nhìn thấy có người lục tục tiến vào Vân Hải, hơi hơi cau mày một cái. Tư Không Tàng Kiếm liếc mắt ra hiệu cho thanh niên mặc hồng bào bên cạnh, thanh niên mặc hồng bào hiểu ý, thân hình lóe lên, sau một lát, trong tay dẫn theo một Hắc Y Nhân đi tới. - Tư Không thiếu gia, Diêm La Tử cùng người của Tiêu Phàm đều đi vào. Thanh niên mặc hồng bào cung kính nói, hắn tên là Chiến Bách Dương, chính là con trai của Chiến Thương, Điện Chủ mới của Phân Điện Chiến Thần Điện ở Vô Song Thánh Thành. Hắn sở dĩ có thể đến đây chính là do phụ thân hắn cố ý sắp xếp cho hắn. Nếu như Chiến Thương biết rõ bên trong Tu La Bí Cảnh cái gì cũng không có, đoán chừng cũng sẽ không để Chiến Bách Dương tới đây. - Tư Không thiếu gia, không liên quan đến ta, ta cũng chỉ vừa chạy tới không lâu, nhìn thấy bọn Diêm La Tử tiến vào trong biển mây. Hắc Y Nhân nhìn thấy Tư Không Tàng Kiếm, toàn thân phát run. Tư Không Tàng Kiếm cau mày một cái, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Hắc Y Nhân một cái, Chiến Bách Dương một tay vung ra, trực tiếp vứt Hắc Y Nhân xuống hư không. - Đi vào đi. Tư Không Tàng Kiếm lúc này do dự, vẫn nói ra. - Sư huynh, hay là chúng ta đợi một chút đã. Lạc Vũ Lạc nhìn qua vân hải hắc sắc, lông mày vặn thành chữ Xuyên, hắn chưa bao giờ lộ ra vẻ ngưng trọng như thế. - Lạc Vũ, ngươi quá cẩn thận giống cha ta, chúng ta ở đây chờ, nếu quả thật có đồ gì tốt nhất định sẽ bỏ lỡ. Ta không muốn đi một chuyến uổng công. Tư Không Tàng Kiếm lắc lắc đầu nói, bộ dáng ông cụ non. Hắn không do dự chút nào, đi thẳng vào bên trong Vân Hải, Chiến Vũ Yến cùng Chiến Bách Dương theo sát phía sau. Lạc Vũ Lạc cau mày một cái, cuối cùng hít sâu một hơi cùng đi lên. Lại nói bọn Ảnh Phong xông vào bên trong vân hải đen kịt, trong đó đen tối vô cùng, mặc dù không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cũng gần đến mức như vậy. Với thực lực Chiến Đế đỉnh phong của bọn hắn, tối đa cũng chỉ có thể cảm giác được đồ vật trong phạm vi mười trượng, Hồn Lực vừa rời khỏi cơ thể, liền bị một loại lực lượng kỳ lạ đánh tan rã không còn một mảnh. Bọn hắn không nhìn thấy, Diêm La Tử mặc dù cường đại hơn một chút so với bọn hắn, nhưng ánh mắt khẳng định cũng chịu ảnh hưởng. Có điều vì lý do an toàn, bọn hắn vẫn thay đổi phương hướng tiếp tục tiến lên, như vậy xác suất gặp phải Diêm La Tử sẽ giảm đi. Đi lên trong nửa canh giờ vẫn chưa gặp phải Diêm La Tử, mấy người cũng yên tâm không ít, tốc độ cũng chậm lại. - Chờ ta đột phá Chiến Thánh cảnh, nhất định làm thịt tên thái giám chết tiệt kia. Bắc Thần Phong cắn răng nói, hắn còn chưa bao giờ chật vật như thế, những người khác tất cả đều gật đầu tán thành. - Yên lặng! Phong Lang đột nhiên giơ tay ra hiệu, đám người không hiểu tại sao, Phong Lang vẻ mặt nghiêm túc nói: - Các ngươi có nghe được thanh âm cổ quái gì không. Lục Đạo