Vô Thượng Sát Thần

Chương 1025 : Hấp Thu Tổn Thương

Tiếng long ngâm quanh quẩn trong hư không, một cỗ long uy không thể địch nổi từ trên người Tiêu Phàm nở rộ ra, trên đỉnh đầu hắn lơ lửng một con như sư tử, lại mọc ra một hư ảnh con rồng to lớn. - Long Ngao! Đám người kinh hô, trong mắt đều là vẻ khó tin. Thần Phẩm Chiến Hồn Long Ngao không phải trên người Hoàng Phủ Thiên Thần, làm sao lại xuất hiện ở trên người Tiêu Phàm? Hoàng Phủ Danh Hiên hai mắt đỏ bừng, phẫn nộ nói: - Chiến Hồn con ta, tại sao lại ở trên người ngươi! - Chiến Hồn Xích Diễm Vân Giao của ta nuốt Long Ngao của hắn, liền biến dị thành bộ dáng hiện tại. Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, trong nụ cười lộ ra máu lạnh cùng vô tình. Cho dù là phẫn nộ tới cực điểm, Tiêu Phàm cũng còn duy trì một tia lý trí, tùy tiện lấy một cái cớ, hắn cũng không dám nói là bởi vì do Tỏa Hồn Châu. - Con ta đâu? Hoàng Phủ Danh Hiên thiếu chút nữa thì bạo tẩu, một quyền đánh về phía Tiêu Phàm. - Không phải ta đã nói cho ngươi biết, hắn đi tới một thế giới khác rồi sao? Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng, Chiến Hồn Long Ngao ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó trong nháy mắt biến mất, dung nhập bên trong Huyết Mạch Tiêu Phàm. Trong chớp mắt, Tiêu Phàm cảm giác lực lượng bản thân cường đại gấp bội, vậy mà không hề kém hơn so với Bất Diệt Kim Thân. Có điều, Bất Diệt Kim Thân vẫn có chỗ hơn so với Long Ngao Chiến Hồn, đó chính là năng lực khôi phục, chỉ là thời gian sử dụng Bất Diệt Kim Thân có hạn, Tiêu Phàm tạm thời còn chưa muốn sử dụng. - Ngươi quả nhiên đã giết nó? Hoàng Phủ Danh Hiên hoàn toàn phát hiện ra, bên trong ánh mắt hiện ra sát ý lạnh như băng. - Yên tâm, ta rất nhanh liền để cho hai người phụ tử các ngươi được đoàn tụ! Tiêu Phàm đôi mắt lạnh lùng vô tình, bước chân đột nhiên di chuyển, sát ý ngập trời. Thần Phẩm Chiến Hồn phát ra Thần Uy, thực quá đáng sợ, đến hư không cũng rung động một cái, Hoàng Phủ Danh Hiên suýt chút đứng không vững, có điều rất nhanh đã lấy lại tinh thần. - Băng Phong Vạn Lý! Hoàng Phủ Danh Hiên quát một tiếng như sấm, phạm vi xung quanh mấy ngàn trượng trong nháy mắt đông kết thành băng điêu, một cỗ hàn ý thấu xương lượn lờ quanh thân Tiêu Phàm. Cũng may Bất Hủ Kiếm Giới ngăn cản tất cả những cái hàn ý kia ở bên ngoài, nhưng mà lúc này vô số Băng Chi Lợi Kiếm từ bốn phương tám hướng kích xạ đến. Không thể không nói, thực lực Hoàng Phủ Danh Hiên mạnh hơn so với Công Tôn Ngạn quá nhiều. Mấy phút sau, Kiếm Giới bị vô số Băng Chi Lợi Kiếm công phá. Tiêu Phàm chân đạp Kiếm Bộ trốn tránh, nhưng vẫn bị xuyên qua thân thể, máu tươi bay vụt. - Ngươi thật sự cho rằng giết được Công Tôn Ngạn liền có thể là đối thủ của chúng ta sao? Công Tôn Ngạn vừa mới đột phá Chiến Thánh cảnh mà thôi. Nhìn thấy trên tay Tiêu Phàm, Hoàng Phủ Danh Hiên cười lạnh một tiếng, lần nữa xuất thủ. Sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm, hắn cũng phát hiện ra vấn đề này, Công Tôn Ngạn quả thực không phải đối thủ của Hoàng Phủ Danh Hiên. Đương nhiên, Hoàng Phủ Danh Hiên có thể tuỳ tiện làm Tiêu Phàm bị thương, cũng là do Tiêu Phàm chưa thi triển Tu La Thần Dực. - A, thương thế của ta? Tiêu Phàm đột nhiên suýt chút kêu lên sợ hãi, hắn quỷ dị phát hiện, vết thương mới vừa rồi bị Băng Chi Lợi Kiếm xuyên thủng, vậy mà nhanh chóng kết vảy, tất cả tổn thương đều biến mất hết. Năng lực khôi phục thật đáng sợ! Trong lòng Tiêu Phàm giật mình, nếu như thi triển Bất Diệt Kim Thân, thương thế khôi phục nhanh thì cũng thôi, hiện tại mới chỉ cho Long Ngao hoà vào Huyết Mạch mà thôi, chẳng lẽ Long Ngao Chiến Hồn có năng lực chữa trị? Tiêu Phàm lắc đầu, Long Ngao Chiến Hồn có thể cường hóa cơ bắp, cũng có một chút năng lực chữa trị, nhưng tuyệt đối không nhanh như vậy. Nếu như không phải Long Ngao Chiến Hồn, vậy thì là cái gì? - Huyết Mạch? Tiêu Phàm giật mình, hắn phát hiện, huyết dịch trong cơ thể hắn đang sôi trào, Sát Phạt Chi Ý đáng sợ đang gầm thét, trong lòng hắn trầm ngâm nói: - Chẳng lẽ thực sự là lực lượng huyết mạch? Không đợi hắn làm rõ chuyện gì xảy ra, Hoàng Phủ Danh Hiên xuất hiện ở cách hắn không xa, từng chưởng oanh ra, thần sắc xúc động phẫn nộ không thôi: - Dám không thèm nhìn ta? Ta muốn lấy mạng ngươi! Tiêu Phàm tỉnh táo lại, vung ra từng kiếm, từng đạo chưởng cương nổ nát vụn, nhưng vẫn bị một Hàn Băng Chi Chưởng to lớn vỗ trúng ngực, Lục Phủ Ngũ Tạng run lên bần bật, lại phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra mấy trăm trượng mới đứng vững. - Lão Tam! Một tiếng hét dài từ nơi không xa truyền đến, chỉ thấy một Hỏa Phượng hắc sắc bay vụt tới, toàn bộ bầu trời đều nhuộm thành màu đen, người tới chính là Lăng Phong. - Tiêu Phàm, ngươi nhìn cho kỹ, huynh đệ ngươi chết thế nào! Hoàng Phủ Danh Hiên dữ tợn cười một tiếng, địa bàn băng thiên tuyết địa trong nháy mắt bao phủ Lăng Phong lại. Khi hắn nghe được Tiêu Phàm giết con trai Hoàng Phủ Thiên Trần của hắn, hắn liền thề, phải để Tiêu Phàm hối hận vì đã sinh ra trên đời này. - Lão Đại, đừng tới! Tiêu Phàm kêu to, nhưng mà đã không kịp, Lăng Phong bị mấy đạo Hàn Băng Chi Chưởng bao phủ, không thể trốn đi đâu được. Tiêu Phàm chân đạp Thiên Lý Đằng Quang Thuật, hóa thân thiểm điện, trong nháy mắt hiện ra trước người Lăng Phong, thời khắc Tu La Kiếm trong tay rung động, mấy đạo lợi mang thoáng hiện. Phốc phốc! Hàn Băng Chi Chưởng vỡ nát, nhưng mà vẫn có hai đạo từ phía sau đánh tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lăng Phong một cước quét ngang ra, cùng hai đạo Hàn Băng Chi Chưởng đụng đâm vào cùng một chỗ. Hỏa diễm hắc sắc đốt cháy hai đạo Hàn Băng Chi Chưởng kia, trong nháy mắt bốc hơi không còn một mảnh. - Lão Tam, ngươi không có việc gì thì tốt, cẩn thận một chút. Lăng Phong để lại một câu nói liền biến mất tại chỗ. Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra nụ cười xán lạn, nhìn qua bóng lưng Lăng Phong cùng Quan Tiểu Thất và Bàn Tử nơi xa đang giận chiến, chậm chạp nói: - Xem ra là ta xem thường thực lực các huynh đệ rồi. Cho tới nay, Tiêu Phàm đều cố gắng bảo hộ Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất, lại không thực sự biết thực lực của Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất. Nhất là Lăng Phong, thời gian hai năm không gặp, thực lực Lăng Phong đã khó lường, cũng không yến hơn so với Thánh Thành Bát Tuấn bao nhiêu, chỉ là luôn không có cơ hội cho hắn biểu hiện mà thôi. - Tiếp đi! Trường kiếm Tiêu Phàm rung động, lần nữa nhào về phía Hoàng Phủ Danh Hiên. - Hừ, sâu kiến cuối cùng cũng chỉ là sâu kiến, còn muốn rạng rỡ như nhật nguyệt sao? Hoàng Phủ Danh Hiên hừ lạnh một tiếng, thanh âm khinh thường. Cùng Tiêu Phàm giao chiến lâu như vậy, hắn luôn ở thế thượng phong, mặc dù trong thời gian ngắn không giết chết Tiêu Phàm, nhưng hắn tự tin sớm muộn sẽ mài chết Tiêu Phàm. Sự thật cũng là như thế, Hoàng Phủ Danh Hiên một mực áp chế Tiêu Phàm, Hàn Băng Chi Chưởng, Hàn Băng Chi Kiếm không ngừng đánh vào trên người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đã máu me đầm đìa, thân thể lung lay sắp đổ, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. - Tiếp đi! Tiêu Phàm quát nhẹ, con ngươi sáng tới cực điểm, từng đạo lợi kiếm đáng sợ nở rộ từ trên người hắn, so với trước đó, khí thế không hề giảm đi, ngược lại cho người ta một loại ảo giác ngày càng mạnh. Hoàng Phủ Danh Hiên lông mày nhíu lại, Tiêu Phàm tựa như Tiểu Cường giết mãi không chết, cái mạng nhỏ nhưng cứng chắc, điều này khiến trong lòng hắn dâng lên một loại bất an. Ý nghĩ này của hắn quả thực không sai, bởi vì bên ngoài Tiêu Phàm đã vết thương chồng chất, nhưng thân thể lại không có gì đáng ngại, chỉ là tổn hao một chút máu tươi, nhìn qua hơi tái nhợt mà thôi. Kỳ thật trong lòng Tiêu Phàm cũng cực kỳ không bình tĩnh, bởi vì thân thể hắn lại đang hấp thu tất cả tổn thương Hoàng Phủ Danh Hiên mang cho hắn. Thân thể có thể hấp thu tổn thương? Tiêu Phàm không thể nào hiểu được thân thể bản thân tại sao lại trở nên mạnh như vậy, nhưng với hắn như vậy thật là một chuyện tốt. Giao chiến cùng Hoàng Phủ Danh Hiên lâu như vậy, Tiêu Phàm phát hiện năng lực hồi phục thân thể của mình đạt tới một cấp độ đáng sợ. Thậm chí Tiêu Phàm còn có một tia minh ngộ với Tứ Trọng Bất Hủ Ý Chí, bất cứ lúc nào đều có thể chạm tới cảnh giới kia. - Lần này, ta nhất định một kích tất sát! Trên mặt Hoàng Phủ Danh Hiên lộ ra một tia tàn nhẫn. Khí thế của hắn cấp tốc tăng lên, lúc đạt tới mức cực điểm, Hoàng Phủ Danh Hiên hét lớn một tiếng: - Cực Băng Đệ Thất Thức, Băng Phong Tuyệt Đối!