Vô Thượng Sát Thần
Chương 1012 : Huynh Đệ Phải Như Tiêu Phàm
Nghe được Sở Nhạn Nam nói, Tiêu Phàm hơi nhíu mày, tựa như cũng không có vượt quá hắn dự liệu, nếu như Sở Nhạn Nam thả Quan Tiểu Thất, hắn cũng không tất yếu uy hiếp hắn.
Chỉ bất quá, Tiêu Phàm cũng cho tới bây giờ không có tin tưởng Sở Nhạn Nam nói.
- Sở Nhạn Nam, ta nhổ vào, đường đường là người thừa kế Sở gia gia chủ, nói không giữ lời, không xứng là người.
- Nhất định chính là ô nhục Vô Song Thánh Thành ta, người Sở gia cũng không gì hơn cái này, từ nay về sau, Lão Tử rốt cuộc không đi Luyện Dược Sư Công Hội mua đồ vật.
- Nguyên bản ta chán ghét Tiêu Phàm, nhưng hiện tại ta phát hiện Tiêu Phàm chỉ là bất đắc dĩ, người giống Sở Nhạn Nam như vậy liền nên bầm thây vạn đoạn.
- Thiệt thòi ta đã từng coi hắn là thần tượng, bây giờ nhìn đến, ban đầu là ta mắt mù, người như vậy căn bản không tư cách làm thần tượng, hắn liền không nên sống trên đời này.
Đám người lòng đầy căm phẫn nhìn Sở Nhạn Nam, chẳng biết tại sao, rất nhiều người đã bắt đầu phát ra chán ghét hắn từ nội tâm, thậm chí ngay cả người đã từng ngưỡng mộ cũng bắt đầu xem thường hắn.
Tiếng chửi rủa, tiếng giễu cợt bên tai không dứt, Sở Nhạn Nam thập phần bực bội, trong lòng gào thét:
- Được làm vua thua làm giặc, ta mới là người thắng lợi cuối cùng, Tiêu Phàm sau khi chết còn có ai sẽ nhớ hắn?
- Ngươi còn muốn như thế nào?
Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh nói ra.
- Ta muốn như thế nào, ta muốn giết ngươi.
Sở Nhạn Nam hận không thể nuốt sống Tiêu Phàm, quát to:
- Bất quá, liền như thế giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi, ngươi tự phế tu vi, ta liền đáp ứng thả huynh đệ ngươi, như thế nào?
- Tam Ca, không cần quản ta, Quan Tiểu Thất ta không xứng với ngươi!
Hai mắt Quan Tiểu Thất đỏ bừng, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, khóe mắt hắn đã đến bờ biên giới sắp sụp đổ.
Bàn Tử trầm mặc không nói, nếu như đổi lại là hắn, cũng không biết lựa chọn ra sao, lấy tính cách Tiêu Phàm, quyết định sự tình là sẽ không thay đổi.
Bây giờ, Tiểu Ma Nữ đã chết, giờ phút này trong lòng Tiêu Phàm có bao nhiêu thống khổ, Bàn Tử không cách nào tưởng tượng nổi.
Hắn có thể làm chính là duy trì Tiêu Phàm, chỉ cần Tiêu Phàm cứu Quan Tiểu Thất, hắn liền trước tiên xông lên diệt Sở Nhạn Nam.
- Ta tin ngươi như thế nào?
Tiêu Phàm không có để ý tới Quan Tiểu Thất, ngược lại nhìn Sở Nhạn Nam trầm giọng nói, đối với Sở Nhạn Nam hạng người âm hiểm, căn bản không xứng nói hai chữ tín nhiệm.
- Ngươi không tin ta, hiện tại ta liền giết hắn.
Sở Nhạn Nam lại là 1 đao trảm trên người Quan Tiểu Thất, máu tươi bay vụt.
- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời.
Tiêu Phàm mặt âm trầm, đột nhiên lấy ra một chuôi huyết sắc trường kiếm, kéo kiếm hoa, một kiếm cắm ở bên trong lồng ngực bản thân.
- Phốc phốc!
Máu tươi từ thể nội Tiêu Phàm dọc theo Tu La Kiếm bắn ra, trong miệng cũng phun ra mấy ngụm máu tươi.
Đám người kinh hãi nhìn một màn này, tất cả đều vì Tiêu Phàm quyết đoán cùng tàn nhẫn làm cho chấn kinh, những nữ tu sĩ càng không dám mở hai mắt nhìn thẳng Tiêu Phàm.
- Hắn một kiếm xuyên thủng Hồn Hải bản thân? Thực tự phế tu vi?
- Tiêu Phàm thật đúng là hung ác, hung ác đối với người khác, đối với mình cũng ác như vậy. Vì cứu huynh đệ mình, hắn thậm chí ngay cả tính mạng đều không để ý? Nếu như ta có dạng huynh đệ này liền tốt!
- Huynh đệ phải như Tiêu Phàm vậy!
Đám người cảm khái không thôi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập kính sợ.
Tại thế giới mạnh được yếu thua, vì huynh đệ bản thân kết bái, ngay cả tính mạng đều không để ý, dưới gầm trời này lại có mấy người?
Tiêu Phàm chính là người như vậy, vì huynh đệ mình, liền chính mình cũng dám giết.
- Sở Nhạn Nam thật đúng là vô cùng âm hiểm ng! Tiêu Phàm cũng không phải vô cùng ngốc, vậy mà đi tin tưởng Sở Nhạn Nam.
Chiến Vũ Yến lắc lắc đầu nói.
- Tiêu Phàm, thực sự là trượng phu!
Chiến Thiên Long lại hít sâu một cái, trước đó hắn còn đối với Tiêu Phàm hơi có phê bình kín đáo, cho là hắn hữu danh vô thực, như vai hề nhảy nhót tại Vô Song Thánh Thành, thậm chí hắn còn chuẩn bị giáo huấn Tiêu Phàm một trận.
Nhưng mà hiện tại, Chiến Thiên Long đã thay đổi cái nhìn về Tiêu Phàm, hắn lúc này mới minh bạch, có ít người cùng sự tình chỉ có tận mắt nhìn đến mới có thể biết rõ là chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Chiến Thiên Long hiện tại không có nửa điểm tâm tư chán ghét Tiêu Phàm, một kẻ vì huynh đệ ngay cả tính mạng đều không để ý, kém đi nữa thì có thể kém nơi nào đây?
- Tam Ca!
Quan Tiểu Thất tê tâm liệt phế kêu to, trong miệng ho ra mấy ngụm máu tươi, hắn hai mắt đỏ bừng như máu, nước mắt xoát xoát mà chảy.
- Lão Tam!
Bàn Tử cũng lên tiếng kêu to, lại cũng không lo được nhiều như vậy, lách mình xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm, đỡ lấy Tiêu Phàm bị Tu La Kiếm xuyên thủng Hồn Hải.
Ở đây tất cả tu sĩ đều động dung, tất cả ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm!
Diệp Thệ Thủy cau mày, thật sâu nhìn Tiểu Ma Nữ trong ngực, thần sắc phức tạp một trận.
Diệp Lâm Trần cũng mắt trợn tròn, Tiêu Phàm giết Tiểu Ma Nữ, hắn hận không thể lập tức giết Tiêu Phàm, bởi vì hắn thấy, huynh đệ kết nghĩa Tiêu Phàm quá trọng yếu, liền nữ nhân bản thân đều có thể giết.
Dù là sinh mệnh Tiểu Ma Nữ đã không nhiều nhưng cũng không đáng chết trong tay Tiêu Phàm.
Nhưng mà, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tiêu Phàm vậy mà phế bản thân.
Không trung phía trên, con ngươi Sở Nhạn Nam khẽ run lên, hắn cũng bị cử động Tiêu Phàm dọa cho nhảy một cái, Tiêu Phàm kiên quyết triệt để làm chấn kinh hắn.
- Sở Nhạn Nam, hiện tại ngươi nên tuân thủ hứa hẹn!
Tiêu Phàm lại tựa như sự tình gì cũng đều không phát sinh, chỉ là thần sắc thập phần trắng bạch, nhìn Sở Nhạn Nam nói.
- Tiêu Phàm, ngươi thật đúng là đủ hung ác, mặc dù ngươi là địch nhân ta, nhưng ta thực sự kính nể dũng khí của ngươi.
Sở Nhạn Nam lần này không có mở miệng châm chọc Tiêu Phàm, mặc dù hắn trong đáy lòng cho rằng Tiêu Phàm rất ngu ngốc.
- Dũng khí của ta, không cần ngươi bội phục, bởi vì ngươi cả đời này đều không làm được.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, thanh âm trầm thấp vô cùng.
- Đáng tiếc, cho dù ngươi phế tu vi, ta cũng không muốn bỏ qua ngươi!
Sở Nhạn Nam nhe răng cười một tiếng, đưa tay vung lên, sau đó mấy người bên cạnh hắn che chở hắn hướng về lôi đài Diệp gia.
Ba lão giả cũng mang Quan Tiểu Thất cùng đi theo, Sở Nhạn Nam rơi trên lôi đài lại nói:
- Tiêu Phàm, lăn tới, dùng mạng ngươi đổi lấy Quan Tiểu Thất!
Đám người lòng đầy căm phẫn, không ít người càng là hận thấu xương đối với Sở Nhạn Nam, giết người bất quá đầu chạm đất, tất yếu tra tấn một người như thế sao?
Quan Tiểu Thất sớm đã khóc không thành tiếng, hắn muốn hô ra miệng nhưng lại bị lão giả kia bóp cổ, căn bản là không có cách động đậy, càng phát không ra bất kỳ âm thanh.
- Lão Nhị, dìu ta tới, đem Tiểu Ngũ trở về.
Tiêu Phàm hít sâu một cái nói, con ngươi băng hàn tới cực điểm, trực tiếp rút ra Tu La Kiếm, máu tươi bay vụt.
Bàn Tử do dự, dù là Tiêu Phàm bản thân bị trọng thương, hắn cũng không muốn để cho Tiêu Phàm đi chịu chết.
- Sở Nhạn Nam, thù ngươi đã báo, tìm chỗ khoan dung độ lượng.
Lúc này, Diệp Thệ Thủy một mực trầm mặc không nói mở miệng, hắn cau mày, đáy mắt chỗ sâu đều là sát ý.
Đám người trong lòng thập phần nghi hoặc, Sở Nhạn Nam bức tử nữ nhi của hắn, tại sao hắn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ Diệp Thi Vũ không chết?
Chẳng qua là không ít người dùng Hồn Lực điều tra Diệp Thi Vũ lại phát hiện, Diệp Thi Vũ trên người không có bất kỳ cái gì sinh cơ, hiển nhiên là chết không thể lại chết.
Đúng là như thế, không ít người biết Diệp Thệ Thủy càng là kinh ngạc, đường đường Chiến Hồn Điện Điện Chủ làm sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhi của mình chết đâu?
Chỉ cần Diệp Thệ Thủy hắn một câu, Sở Nhạn Nam còn dám khi dễ Diệp Thi Vũ?
Nhưng mà, hiện tại Tiêu Phàm bị phế tu vi, hắn lại đứng ra, cái này quá khác thường.
- Diệp huynh, sự tình ở giữa tiểu bối liền để bọn hắn tự mình giải quyết, chúng ta đời trước cũng không cần phải nhúng tay a.
Đột nhiên, một đạo thanh âm đạm mạc tại hư không vang lên.
Lục Đạo
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
121 chương
70 chương
3701 chương
1033 chương
8 chương