Tức là nói sau khi Thiên Thánh thương hội bán tá lực chi châu thì Man Trảm đã có sức chiến đấu đẳng cấp ngũ tinh, mặc dù là sơ giai thấp nhất nhưng thực lực của gã tuyệt đối cao hơn cường giả đỉnh cấp tứ tinh bình thường mảng lớn. - Man Trảm làm đá thử vàng cho sức chiến đấu của ta xem! Loại cường giả mới vào sức chiến đấu cấp ngũ tinh thế này là đá thử vàng tốt nhất cho Dương Thạc bây giờ. - Ra khỏi thành! Dương Thạc lập tức bước nhanh đi hướng cửa tây Hải Thanh thành. - Hừ! Tiểu tử, rốt cuộc ngươi ra khỏi thành! Man Trảm thấy Dương Thạc ra thành thì hừ lạnh một tiếng, lắc người đi theo sát sau lưng hắn. Nếu không có phòng ở trong Hải Thanh thành thì dù thực lực có mạnh đến đâu vào buổi tối phải ra khỏi thành, đây là quy tắc của Thiên Thánh giới, chưa từng có ai dám làm trái lại. Dương Thạc mới đến Hải Thanh thành, hơn nữa Man Trảm thấy tuổi hắn không lớn, chắc mới vào đẳng cấp hư không Võ Thánh cấp tứ tinh không bao lâu, nghé con không sợ hổ. Bởi vì trẻ tuổi nên chắc Dương Thạc tích lũy nội tình không sâu, không có nhiều linh thạch, mới đến Hải Thanh thành đã mua được nhà ở là chuyện không thể nào. Man Trảm thầm nghĩ: - Trẻ tuổi như vậy đã vào đẳng cấp tứ tinh thì chắc cũng là siêu cấp thiên tài. - Bình thường siêu cấp thiên tài rất là kiêu ngạo. - Tiếc rằng dù ngươi có kiêu ngạo cỡ nào vẫn phải ngoan ngoãn chết trong tay Man Trảm ta. Trong Thiên Thánh giới chưa từng thiếu thiên tài. Nhưng thiên tài cuối cùng có thể trưởng thành cường giả siêu cấp lục tinh, thất tinh là rất ít. Đa số thiên tài giữa đường gặp các loại bất trắc, chết hết. Thiên tài đã chết dù có thiên phú tuyệt vời cỡ nào thì chỉ là người chết, sẽ không để lại dấu ấn trong lịch sử Thiên Thánh giới. Có thể tự tay chém giết một thiên tài, đối với Man Trảm là một việc khá thú vị. Hải Thanh thành không lớn. Từ trung tâm Hải Thanh thành đi đến cửa tây chỉ khoảng mười phút. Giờ phút này, mặc dù trời chưa tối nhưng có nhiều hư không Võ Thánh cấp nhất tinh, nhị tinh, thậm chí tam tinh bắt đầu ra thành. - Mau lên, chờ lát nữa là tới cấm đi lại ban đêm, ra thành trước rồi tính! - Mấy huynh đệ chúng ta dù đều là võ giả cấp nhát tinh nhưng có mười mấy người, dù ra khỏi thành cũng là thế lực khá mạnh, trộm cướp bình thường không dám chọc vào chúng ta! Tiếc rằng bao nhiêu năm rồi chúng ta vẫn không thể hấp dẫn cường giả cấp nhị sao tham gia vào đội. Đám hư không Võ Thánh không đơn độc ra khỏi thành. Hư không Võ Thánh cấp nhất tinh một mình ra khỏi thành gần như không thể sinh tồn. Cho nên bình thường là mấy hư không Võ Thánh, thậm chí mười mấy người tụ tập lại nương dựa vào nhau. - Ủa? Đại ca, hình như bên kia có người mới, xem thử có thể lôi kéo vào bên ta không? Dương Thạc vừa ra khỏi thành đã bị một hư không Võ Thánh cấp nhất tinh nhìn trúng. Đại ca trong đội kiềm không được nhìn hướng Dương Thạc. Đại ca bản năng nhìn góc áo Dương Thạc. - Tổ cha nó! Siêu cấp cường giả cấp tứ tinh? Người như vậy có thể một mình phiêu bạt Thiên Thánh giới, một ý niệm của người ta đủ diệt sạch đội chúng ta rồi! Muốn lôi kéo hắn... Tuyệt không có khả năng... Thấy góc áo Dương Thạc có bốn điểm sáng bạc thì các hư không Võ Thánh trong đội cùng hút ngụm khí lạnh. Đám hư không Võ Thánh cấp nhất tinh vẻ mặt hâm mộ nhìn Dương Thạc: - Nếu như ta có thể đạt đến đẳng cấp tứ tinh thì không đến nỗi như bây giờ, trời vừa tối đã bị buộc ra khỏi thành, hồi hộp căng thẳng đề phòng đám trộm cướp. - Ủa? Lại một siêu cấp cường giả cấp tứ tinh đi ra, hình như là... Man Trảm! Đỉnh vương gia trong cường giả cấp tứ tinh của Hải Thanh thành chúng ta. Mục tiêu của Man Trảm là tiểu tử cấp tứ tinh mới nãy đi ra sao? Dương Thạc vừa ra khỏi cửa thành thì đám hư không Võ Thánh phát hiện Man Trảm đi ra theo. Ầm ầm ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm! Giống như đã hẹn trước, hai loạt tiếng nổ vang lên. Dương Thạc, Man Trảm vừa ra khỏi thành liền lắc người bay lên không trung. Dương Thạc, Man Trảm cách nhau mười trượng, bềnh bồng đối diện nhau. Man Trảm nheo mắt, nhìn chằm chằm Dương Thạc: - Hừ! Tiểu tử, ra khỏi Hải Thanh thành là võ giả có thể tự do giết chóc. Nên giải quyết ân oán giữa chúng ta rồi! Man Trảm trầm giọng nói: - Cá vị bằng hữu, hôm nay Man Trảm ta có chuyện cần giải quyết với tiểu tử này, phải diệt tiểu tử này trước cửa Hải Thanh thành. Người không liên quan hãy trốn ra xa cho ta, nếu không thì chờ khi lão tử ngộ sát các ngươi cũng đừng trách lão tử! - Cái gì? Siêu cấp cường giả cấp tứ tinh đánh lộn? - Tránh ra mau! Đám hư không Võ Thánh cấp nhất tinh, nhị tinh, thậm chí là tam tinh nghe thấy Man Trảm nói đều biến sắc mặt, nhanh chóng lùi lại. Trong phút chốc xung quanh Dương Thạc, Man Trảm mấy trăm trượng không còn một bóng người. Siêu cấp cường giả cấp tứ tinh đánh nhau, hơi toát ra chút dư uy đủ làm đám võ giả cấp nhất tinh, nhị tinh trúng miểng. Người biết điều tất nhiên là phải trốn ra xa. - Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu chết đi! - Dám làm trái ý Man Trảm ta, ông trời đều không giúp ngươi được! Giết ngươi xong lấy thể linh thạch của ngươi, lão tử chuộc lại áo giáp, lão tử có tin chắc thông qua trắc nghiệm trở thành cường giả cấp ngũ tinh. Man Trảm quát to: - Man hóa! Người Man Trảm vang tiếng két két, nổ tung. Thân hình to lớn của Man Trảm phút chốc tăng vọt gấp đôi, cơ bắp nổi cục cục, lực lượng bạo tạc bắn tung tóe. Man Trảm quát to: - Chết đi! Đôi tay Man Trảm vươn ra vuốt nhọn, lắc người, bùm một tiếng đánh hướng Dương Thạc. Dương Thạc lạnh lùng nói: - Nói nhảm nhiều quá. Trước kia Dương Thạc không ra tay là bởi vì không muốn ngộ sát các hư không Võ Thánh cấp nhất tinh, nhị tinh xung quanh, còn giờ thì... Dương Thạc lạnh lùng quát: - Chết đi! Dương Thạc lắc người, cứng chọi cứng nghênh đón Man Trảm. Két két két két két! Két két két két két! Ở giữa không trung thân hình Dương Thạc vang tiếng nổ, giáp đen cứng, sau lưng mọc cánh. Đệ tam trọng biến thân! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Cùng lúc đó, trong người Dương Thạc bắn ra nhiều mưa nguyên tố, như mưa bụi ập hướng Man Trảm. Nguyên tố vũ sát! Trong khoảnh khắc đó Dương Thạc bùng phát ra sức chiến đấu mạnh nhất. Ầm ầm ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm! Không trung cửa tây Hải Thanh thành bùng phát ra cuồng bạo mạnh mẽ. Hai cường giả cấp tứ tinh cùng lúc bùng phát lực lượng mạnh nhất của mình. Giờ phút này, hai người chói mắt như mặt trời. Man Trảm man hóa, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lùng: - Chết đi! Mặt Man Trảm đầy sát khí. Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, mặc dù Man Trảm là cường giả miễn cưỡng đến đẳng cấp ngũ tinh, mà cấp ngũ tinh cùng đẳng cấp với cấp tứ tinh đẳng cấp thất trọng lôi âm Võ Thánh không có chênh lệch quá rõ ràng. Đối diện Dương Thạc có sức chiến đấu cấp tứ tinh, Man Trảm không dám giữ lại. Thân hình to lớn va đụng vào Dương Thạc, cùng lúc đó, đôi tay Man Trảm thò pháp khí vuốt nhọn lóe tia sáng sắc lạnh, khí thế xé nát tất cả. Pháp khí cấp ngũ tinh! Pháp khí vuốt trong tay Man Trảm có cường độ của pháp khí cấp ngũ tinh! - Chỉ cần một vuốt là ngươi chết chắc! - Chẳng những thân thể thành bốn, năm mảnh, khi đó thần hồn của ngươi cũng sẽ bị lão tử xé ra, chết hoàn toàn! Ở trong mắt Man Trảm thì Dương Thạc đã sớm thành người chết.