Xoẹt! Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy Dương Tử Mặc đột nhiên xé mở hư không, thân hình bỗng nhiên biến mất. Chíu!! Sau một khắc, hư không phá vỡ, thân hình Dương Tử Mặc trực tiếp xuất hiện trước mặt Lưu Ngự Thanh. Một tay duỗi ra, két một cái, hung hăng nắm lấy cổ Lưu Ngự Thanh trong tay. - Người Dương Tử Mặc ta muốn giết mà cũng dám chạy trốn sao… Âm thanh lạnh lùng truyền ra từ trong miệng Dương Tử Mặc. Giờ phút này, Dương Tử Mặc thậm chí còn không thèm liếc nhìn Lưu Ngự Thanh. Khinh thường! Lưu Ngự Thanh tuy mạnh nhưng Dương Tử Mặc đã sớm không để trong mắt. Đối với Dương Tử Mặc, chuyện bản thân muốn giết Lưu Ngự Thanh là một chuyện quá đơn giản, còn đơn giản hơn cả bóp chết một con kiến. Cho dù Lưu Ngự Thanh có giãy dụa hay chạy thục mạng tránh né thế nào thì cũng đều vô vị. - Lưu Ngự Thanh, nghe nói trong kinh thành Đại Chu xuất hiện một cao thủ siêu cấp? Ngay cả Mạc Vân Cốc cũng bị chém giết? Nói! Cao thủ kia rốt cục là người nào, nói kỹ tin tức về hắn đi. Sau khi nói xong, có lẽ bổn vương có lòng từ bi, có thể cho ngươi thoải mái một chút. Nếu không… Âm thanh Dương Tử Mặc băng hàn thấu xương, hầu như muốn chui vào tận xương tủy Lưu Ngự Thanh. - Muốn… biết rõ… cao thủ kia? Lưu Ngự Thanh bị bóp cổ, căn bản không thể nào giãy dụa. Âm thanh đứt quãng truyền ra từ trong miệng hắn. Chợt thấy trên mặt Lưu Ngự Thanh xuất hiện vẻ cười lạnh. - Dương Tử Mặc, cao thủ kia… không phải người ngươi có thể đối phó được… Gặp được hắn… ngươi… cũng sẽ bị hung hăng chà đạp! - Hả? Dương Tử Mặc nhướng mày. - Ta bị chà đạp? Khóe miệng Dương Tử Mặc xuất hiện một tia cười lạnh. - Xem ra ngươi không muốn nói rồi. Cũng được thôi, hỏi nhiều hơn cũng vô ích. Dương Tử Mặc ta nói được làm được. Hiện tại chỉ có thể cho ngươi một cái chết không toàn thây… Nói xong, một tay Dương Tử Mặc khẽ vẫy. Chíu!! Chíu!! Chíu!! Chíu!! Hai trăm chín mươi bảy thanh Đạo Hoàng Kiếm kia dĩ nhiên đã bay đến trong tay Dương Thạc. - Chết đi! Tâm niệm vừa động, mấy thanh Đạo Hoàng Kiếm này mạnh mẽ vọt tới phía Lưu Ngự Thanh, đến trước mặt Lưu Ngự Thanh liền nhanh chóng xoay tròn. Rất rõ ràng, hắn muốn giống như lúc trước chém giết tội phạm, dùng những Đạo Hoàng Kiếm này cắt xuống từng tấc từng tấc huyết nhục trên người Lưu Ngự Thanh, trực tiếp lăng trì đến chết! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Nhưng trong khoảnh khắc những thanh tiểu kiếm này phá vỡ áo giáp trên người Lưu Ngự Thanh, tiếp xúc đến da thịt Lưu Ngự Thanh… Xoẹt! Đúng lúc này, phía trước Dương Tử Mặc, hư không hơn mười trượng bên ngoài đột nhiên bị xé mở! Thân hình một thiếu nữ áo trắng chợt xuất hiện trong hư không này! Thiếu nữ áo trắng này chẳng qua mới mười lăm mười sáu tuổi, dung nhan tuyệt đại, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong tay ngọc cầm một linh đang bằng đồng cổ nhỏ nhỏ. Ông… Linh đang chấn động. Một luồng sóng âm mênh mông mạnh mẽ vọt về phía Dương Tử Mặc! Đánh lên hai trăm chín mươi bảy thanh tiểu Đạo Hoàng Kiếm trước mặt Dương Tử Mặc. Ông…! Ông…! Sóng âm này thoáng cái trùng kích tới đây. Dưới công kích sóng âm này, hai trăm chín mươi bảy thanh tiểu Đạo Hoàng Kiếm của Dương Tử Mặc đều phát ra âm thanh rì rào, ngay sau đó run lên bần bật, rõ ràng không theo sự khống chế của Dương Tử Mặc, trực tiếp rơi xuống từ không trung. Giờ phút này, Lưu Ngự Thanh chẳng qua vừa mới bị chém nát áo giáp, thậm chí còn chưa bị những thanh Đạo Hoàng Kiếm này công kích toàn diện, chẳng qua chỉ bị ba năm vết thương nhỏ trên người mà thôi. Đối với Lưu Ngự Thanh, thương thế bậc này căn bản cũng không tính là gì. - Làm sao mà… Giờ phút này, lông mày Dương Tử Mặc mạnh mẽ nhăn lại. Ánh mắt lăng lệ ác liệt nhanh chóng tập trung vào trên người nữ tử bên ngoài vài chục trượng đằng trước kia. - Dương Địch, lại là ngươi? Âm thanh Dương Tử Mặc mang theo ý phẫn hận. - Ngươi đã tới nơi này, chắc hẳn tên Dương Thạc cũng đến nơi này chứ? Mau mau giao Dương Thạc ra! Mối thù ngày đó ở Yến Sơn, bổn vương nhất định phải đòi lại từ hắn! Thần sắc trầm ổn lạnh như băng kia rốt cục đã biến mất. Giờ phút này, tuy bộ mặt Dương Tử Mặc được giấu trong Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp nhưng ai cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt của hắn tuyệt đối là vô cùng dữ tợn. - Muốn tìm ta? Đúng lúc Dương Tử Mặc gào rú kêu gào, một âm thanh đột nhiên vang lên sau tai hắn! - Tìm ta? Chẳng lẽ còn muốn bị ta chà đạp sao? - Đã như vậy thì thành toàn cho ngươi! Một tiếng quát khẽ vang lên! Ầm ầm! Nháy mắt sau đó, một thanh trường đao dày bảy xích, rộng một xích, dầy một tấc mạnh mẽ bổ tới sau lưng Dương Tử Mặc! Trường đao chém ra, tiếng rồng ngâm bỗng nhiên vang lên. Dương Thạc, Thần Long Liệt Khôn Đao! Ầm ầm! Dương Thạc thoáng cái xuất hiện sau lưng Dương Tử Mặc. Không có nửa điểm chần chờ, Thần Long Liệt Khôn Đao trong tay trực tiếp chém xuống! Trong không khí, âm thanh bạo vang đột nhiên vang lên. Thần Long Liệt Khôn Đao của Dương Thạc mạnh mẽ tản mát ra luồng Âm Sát Khí vô cùng mạnh mẽ. Luồng Âm Sát Khí này hầu như ngưng tụ thành một con trường long, gào thét rồi hung hăng lách về phía Dương Tử Mặc. Cùng lúc đó, trên mặt đất, một luồng Địa Sát Khí cũng mạnh mẽ đánh về phía Dương Tử Mặc. Hai luồng sát khí, tiền hậu giáp kích! Một đao kia hiển nhiên không phải một đao tầm thường. Dương Thạc thúc giục một đao kia, đồng thời cũng sử dụng Địa Sát Vương Quyền. Một đao kia chính là công kích mạnh nhất của thân thể Dương Thạc, Thần Long Địa Sát Đao! Âm Sát trong đao, Địa Sát tuôn ra trên mặt đất, hai luồng sát khí như hai con trường long tiền hậu giáp kích, trong chốc lát đã đến trên người Dương Tử Mặc. - Không tốt! Sắc mặt Dương Tử Mặc biến hóa kịch liệt. Tuy đã mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, dưới Võ Thánh hầu như không ai có thể gây tổn thương cho Dương Tử Mặc. Nhưng giờ phút này, Dương Tử Mặc vẫn cảm giác thấy nguy hiểm. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Hai luồng sát khí hung hăng đánh trúng Dương Tử Mặc. Thân hình Dương Tử Mặc mạnh mẽ chấn động một cái. Giờ phút này, Dương Tử Mặc cảm nhận rõ ràng được mặc dù bản thân mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, Âm Sát Khí và Địa Sát Khí này đều không thể chạm tới hắn. Nhưng dưới ảnh hưởng của hai luồng sát khí công kích này, khí huyết trong thân thể hắn đều bị ức chế, chậm rãi biến mất. Hiệu quả Âm Sát Chân Thân! Lúc này, Dương Thạc đã sớm hoàn toàn ngưng tụ thành công Âm Sát Chân Thân. Mặc dù Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp của Dương Tử Mặc có thể bỏ qua công kích của cường giả Võ Thánh Tam Trọng Lôi Âm trở xuống, nhưng đặc hiệu "khí huyết lưu thất" của Âm Sát Chân Thân căn bản cũng không phải công kích. Đây gần như đã tạo thành một lĩnh vực tuyệt đối xung quanh Âm Sát Chân Thân Dương Thạc. Trừ phi Dương Tử Mặc có được công pháp hoặc áo giáp pháp khí ngưng tụ khí huyết, nếu không thì cho dù có mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, hắn cũng không thể nào ngăn cản khí huyết bản thân xói mòn. - Tại sao có thể như vậy? Cảm nhận được khí huyết xói mòn, sắc mặt Dương Tử Mặc không khỏi biến đổi. Cang! Mà đúng lúc này, Thần Long Liệt Khôn Đao trong tay Dương Thạc cũng hung hăng chém lên người hắn! Âm Sát Khí đã xâm nhập vào. Ngay sau đó, Thần Long Liệt Khôn Đao này cũng trực tiếp chém tới! Uỳnh! Không chút cản trở, lực lượng khổng lồ trực tiếp nện Dương Tử Mặc vào mặt đất. Một tiếng trầm đục vang lên, mặt đất này rõ ràng bị Dương Tử Mặc đập xuống tạo thành một cái hố to. Chíu!! Nhưng sau một khắc, thân hình Dương Tử Mặc khẽ nhoáng lên, nhanh chóng chui ra khỏi hố đất này. Đối với Dương Tử Mặc, toàn bộ công kích dưới cấp độ Võ Thánh Tam Trọng Lôi Âm đều không có hiệu quả. Công kích mạnh nhất của Dương Thạc hiện tại cũng không quá cấp độ Võ Thánh Tam Trọng Lôi Âm, tự nhiên không thể nào tạo thành tổn thương thực chất gì với Dương Tử Mặc. Nhưng đối với Dương Tử Mặc, bị Dương Thạc thoáng cái nện vào đất cũng là nhục nhã lớn lao! Mà khi Dương Tử Mặc theo bản năng nhìn về phía vai trái vừa bị Dương Thạc chém qua, hai mắt Dương Tử Mặc lập tức trừng lớn lên. Chỗ vai trái của hắn, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này rõ ràng đã bị trường đao trong tay Dương Thạc chém ra tạo thành một dấu vết trắng mờ! Tuy vô cùng mờ nhưng chính xác đã để lại phía trên Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này một dấu vết! Phải biết rằng ở trình độ nào đó, dưới cấp độ Võ Thánh, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này đại biểu cho hàng phòng ngự tuyệt đối, bất luận kẻ nào cũng không thể công phá. Không chỉ là lực lượng dưới Võ Thánh Tam Trọng Lôi Âm không có hiệu quả mà quan trọng nhất, bản thân kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này cũng có độ cứng tính bền dẻo rất tốt, Tam Cấp Tứ Cấp Thần Binh bình thường căn bản không thể nào tạo thành một chút tổn thương nào! Chỉ sợ chỉ có Ngũ Cấp Thần Binh mới có thể miễn cưỡng khiến nó bị tổn thương! Mà trên thế giới này, Ngũ Cấp Thần binh đều cực ít! Ngũ Cấp Thần Binh cường hãn đã biết chẳng qua chỉ là áo giáp đen bao phủ trên thân thể Đại Bằng Kim Sí Vương mà thôi. Còn lại, Ngũ Cấp Thần Binh liền vô cùng hiếm! Cho dù thánh địa võ đạo Chân Vũ Môn thì cũng chỉ nghe đồn có Chân Vũ Kiếm cấp độ Ngũ Cấp Thần Binh mà thôi. Thánh Hỏa Đạo nghe nói có Thánh Hỏa Kỳ, cái cờ này có lẽ cũng đạt tới cấp độ Ngũ Cấp Thần Binh. Về phần Thiên Âm Môn, Kim Phật Tự, thậm chí ngay cả nghe đồn có được Ngũ Cấp Thần Binh cũng không có. Dương Tử Mặc vốn vô cùng tự tin, cho rằng trừ phi mấy cao thủ ít ỏi trên đời kia ra tay, nếu không thì căn bản không thể nào tổn thương tới Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp của hắn. Nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc. Dương Tử Mặc chẳng qua vừa mới trở lại trong phạm vi địa vực kinh thành, rõ ràng đã bị thanh trường đao trong tay Dương Thạc chém thành một dấu vết mờ trên Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp! Tuy còn chưa chém tan Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp. Nhưng ít nhất cũng chứng tỏ thanh trường đao trong tay Dương Thạc hoàn toàn có thể tạo thành tổn thương với Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp của Dương Tử Mặc. Nếu hơn mười hơn trăm đao nữa, cho dù Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp có mạnh mẽ thì cũng bị hao tổn! - Khốn khiếp! Trong lòng Dương Tử Mặc không nhịn được, tức giận mắng. Ông…! Ông…! Mà hầu như lúc ý niệm trong đầu Dương Tử Mặc đang nhanh chóng xoay chuyển, một trận sóng âm bỗng nhiên công kích tới, mạnh mẽ bao phủ Dương Tử Mặc. Công kích Thần Âm! Giờ phút này, Dương Địch đã phát động công kích sóng âm trong linh đang Thần Âm về phía Dương Tử Mặc! Dương Địch hiện tại đã sớm không phải Dương Địch lúc trước. Lúc đó, Dương Địch dùng linh đang Thần Âm giao thủ với Dương Tử Mặc, trong một thời gian ngắn chẳng qua chỉ có thể phát động một lần công kích mà thôi. Đợi đến khi phát động lần công kích sóng âm thứ hai, Dương Tử Mặc có thể khôi phục lại, lập tức xé mở hư không trốn thoát. Mà hiện tại Dương Địch đã tiến vào cấp độ Đại Tông Sư, hoàn toàn có thể liên tục phát động ba bốn lần công kích sóng âm! Chỉ cần công kích sóng âm này đánh trúng Dương Tử Mặc, lập tức có thể khiến Dương Tử Mặc bị rơi vào trạng thái đần độn trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể để mặc cho Dương Thạc công kích chà đạp. Không đợi hắn khôi phục lại, công kích Thần Âm tiếp theo lại có thể tới. Cứ tiếp tục như vậy, Dương Tử Mặc luôn ở trạng thái đần độn, cuối cùng bị Dương Thạc công phá hàng phòng ngự Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp rồi bị chém giết! Giờ phút này, Dương Thạc và Dương Tử Mặc giao chiến, Dương Địch quyết đoán lại phát động công kích Thần Âm lần nữa. Uỳnh! Trong tích tắc, sóng âm này thoáng cái đã đánh lên người Dương Tử Mặc. Giữa không trung, thân hình Dương Tử Mặc run lên, động tác trì trệ, thậm chí không thể duy trì phi hành được, trực tiếp rơi xuống. - Tiểu Địch, làm tốt lắm! Nhìn thấy Dương Tử Mặc rơi xuống, Dương Thạc ở bên ngoài mấy trượng, sắc mặt không khỏi vui vẻ. - Khống chế tiết tấu thần âm cho tốt, đừng để Dương Tử Mặc tỉnh lại. Lần trước không thể công phá phòng ngự của hắn, hiện tại phải công phá Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này! Ánh mắt Dương Thạc sáng ngời, nhìn chằm chằm thân hình Dương Tử Mặc đang rơi xuống. Chíu!! Nhanh như chớp, trong nháy mắt Dương Thạc đã đến trước mặt Dương Tử Mặc. Thần Long Liệt Khôn Đao trong tay khẽ nhoáng lên, hung hăng công kích thân thể Dương Tử Mặc! Vừa công kích Dương Tử Mặc, đồng thời Dương Thạc cũng nhìn thấy Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp của Dương Tử Mặc bị Thần Long Liệt Khôn Đao công kích, cũng bị một chút tổn thương. Dương Thạc cảm giác được chỉ cần Thần Long Liệt Khôn Đao không ngừng công kích, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp của Dương Tử Mặc rốt cục sẽ bị hắn đánh nát, công phá ra! Rầm rầm rầm! Hống hống hống! Trường đao trong tay mãnh liệt vung lên, thậm chí còn thúc giục cả Đệ Tam Trọng Hổ Báo Lôi Âm. Một đao này đã là công kích mạnh nhất của Dương Thạc rồi. Trong chốc lát, một đao kia đã đến trước người Dương Tử Mặc.. Nhưng đúng lúc này. Trong hai con mắt ảm đạm vô quang của Dương Thạc đột nhiên bắn ra hai đạo lệ mang! - Dương Thạc, ngươi muốn công kích chà đạp ta? Âm thanh dữ tợn đột nhiên truyền ra từ trong miệng Dương Tử Mặc. - Đáng tiếc! Ngươi cho rằng ta còn e sợ công kích sóng âm của các ngươi sao? Kẻ đần mới bị một chiêu của các ngươi chế trụ! Mấy tháng trước lúc trở lại Nam Tỉnh, bổn vương cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó với các ngươi rồi! - Hiện tại hãy nếm thử công kích thần hồn của ta đi!! Hầu như lúc Dương Tử Mặc mở miệng nói chuyện thì đồng thời ở mi tâm Dương Tử Mặc, một viên tiểu cầu màu vàng nhạt chợt tỏa ra một đoàn kim quang. Uỳnh! Sau một khắc, Dương Thạc cũng cảm giác kim quang do tiểu cầu màu vàng nhạt này tản ra có ảnh hưởng rất lớn đến thần hồn của hắn! - Không tốt! Dương Thạc nhướng mày. Ông… Gần như lúc bị kim quang này bao phủ thì đồng thời, Dương Thạc lập tức cảm giác trước mặt tối sầm. Bản thân không cảm giác được gì, không thể nào nhìn thấy, không thể nào nghe, thậm chí còn mất năng lực điều khiển thân thể. Giống như thần hồn, thân thể của hắn hoàn toàn đã bị tách ra. - Đây là công kích thần hồn gì? Tuy thần hồn Dương Thạc không thể nào điều khiển thân thể nhưng thực sự đang nhanh chóng suy nghĩ. - Chẳng lẽ thứ viên tiểu cầu trong mi tâm Dương Tử Mặc phát ra có tác dụng chuyên để công kích thần hồn? Dương Thạc nhanh chóng nghĩ. Mãi đến lúc này, Dương Thạc mơ hồ mới nhớ tới hình như lúc trước khi Dương Tử Mặc đạt được Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này, mi tâm của hắn không có tiểu cầu màu vàng nhạt này. Tiểu cầu màu vàng nhạt này hiển nhiên là một kiện pháp khí mới gia tăng. Chẳng qua viên tiểu cầu này quá nhỏ, khảm nạm phía trên Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp nên cũng không gây chú ý của người khác mà thôi.