Vô Tận Thần Công
Chương 267
Bỗng nhiên, bảy tám cái phân thân Thần Long bay qua trước mắt hắn.
- A, sao nhiều tiểu long như vậy?
Đại Tông Sư Địa Sát này khẽ nhíu mày.
- Bảy tám con đi cùng nhau sao? Chắc chắn là có chuyện. Đi theo xem sao.
Vừa nghĩ, tên Đại Tông Sư Địa Sát này đã di chuyển, bám sát theo mấy con rồng nhỏ.
Đi liên tục bảy tám dặm, mấy con rồng nhỏ này lắc mình một cái liền biến mất.
Phía trước, trong một góc của hang động đá vôi, Dương Thạc mặc Thập Phương Ca Sa bay lơ lửng trên không trung, Dương Địch đeo Thiên Âm Dực, cũng bay lơ lửng đứng bên cạnh Dương Thạc. Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc có cánh, nên dù không mang theo cánh cũng có thể bay. Mà thân thể của hắn thì không biết bay, nên Dương Thạc phải mặc Thập Phương Ca Sa trên người. Còn Cửu Dương Chân Thân mặc áo cà sa là do lực lượng thần hoang huyễn hoá ra.
Cửu Dương Chân Thân là bất tử bất diệt, dù bị một quyền đánh tan nhưng nó vẫn có thể ngưng tụ lại, nhanh chóng chạy trốn.
Thân thể thì không có khả năng như vậy.
Thân thể mặc Thập Phương Ca Sa là để dễ dàng chạy trốn.
Nhìn thấy bảy tám con rồng nhỏ chạy về phía thân thể mình, Dương Thạc biết, chúng nó là đang chạy về trong không gian Thập Phương Ca Sa của mình để trốn đấy.
Xoẹt!
Xé rách hư không để cho bảy tám con rồng nhỏ này chui vào.
Sau một lát, tên cao thủ Địa Sát kia cũng xuất hiện trong chỗ này của hang động đá vôi.
- Ồ, người kia là…
Thấy Dương Thạc đang lơ lửng giữa không trung, tên Địa Sát này nhanh chóng nhìn kĩ.
- Dương Thạc.
- Hoá ra lại là Dương Thạc. Đúng là đi mòn gót giầy mà không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công. Vậy là mình đã gặp được Dương Thạc rồi.
Đột nhiên, tên Địa Sát này nhìn chằm chằm vào Dương Thạc đang ở giữa không trung.
- Gì vậy?
Trong tích tắc, Dương Thạc cũng cảm ứng được.
Giống như mình bị một con thượng cổ mãnh thú nhìn chằm chằm, bỗng nhiên tóc gáy toàn thân dựng đứng lên.
- Chuyện gì vậy?
Trong lòng vừa có cảm ứng, Dương Thạc liền bay nhanh về phía tên cao thủ Địa Sát.
Thị lực của Dương Thạc rất tốt, dù ở dưới lòng đất, trong hang động đá vôi, bầu trời tối đen, thì hắn cũng có thể thấy được cao thủ Địa Sát ở ngoài mười trượng kia. Mặc dù hắn không nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sát khí nồng đậm trên người tên cao thủ Địa Sát kia.
- Cao thủ cấp độ Đại Tông Sư à?
Dương Thạc thầm nghĩ.
Hàng lông mày nhanh nhíu lại.
Tuy Dương Thạc không nhận ra tên cao thủ Đại Tông Sư ở phía xa kia, nhưng Dương Thạc có thể cảm nhận được nồng đậm sát khí của tên cao thủ Đại Tông Sư này đang tập trung trên người mình.
- Mình không cừu không oán với tên này, sao hắn lại muốn giết mình?
Dương Thạc nhanh chóng suy nghĩ:
- Trên người tên này mang theo khí tức tội phạm nồng đậm, chắc là người trong hắc đạo của nam bắc Thập Tam tỉnh, do Mạc Vân Cốc phái tới.
Chỉ một lát, Dương Thạc đã suy đoán được thân phận của tên cao thủ Địa Sát bày.
Dương Thạc cũng không đắc tội với quá nhiều người, chỉ có Dương Thiên, Kim Phật tự, hắc đạo nam bắc Thập Tam tỉnh Tổng Biều Bả Tử Mạc Vân Cốc. Tuy Dương Thiên cùng Kim Phật tự đều rất hung hãn, nhưng một kẻ có chứa khí chất của quân nhân rất nghiêm khắc, còn một kẻ khác thì giống như A Mục Đạt Vượng, trên người có phật tính. Vậy còn lại chỉ có thuộc hạ vủa Mạc Vân Cốc thôi. Chỉ trên người của kẻ trong hắc đạo mới có khí tức tội phạm này.
- Ha ha, đồ súc sinh, rốt cuộc ông đây đã tìm được mày.
Tên cao thủ Địa Sát nhìn thấy Dương Thạc liền cười lớn.
Cả người hơi di chuyển, mang theo sát khí nồng đậm, hung hăng đánh về phía Dương Thạc.
Bàn tay vừa lật, một tấm lệnh bài truyền tấn liền xuất hiện trong tay tên cao thủ Địa Sát này.
- Đại ca, các vị huynh đệ, đã tìm thấy tên súc sinh Dương Thạc rồi. Hắn đang ở trong hang động đá vôi gần trung tâm Yến Sơn.
Tên cao thủ Địa Sát này nhanh chóng truyền tin cho mấy người khác trong Địa Sát.
- Đã tìm được rồi sao?
- Lão Tam, giữ chân tên ranh con đó, lão Thất cùng lão Thập đang ở gần đó, bọn họ sẽ đến đấy nhanh thôi.
Một thanh âm uy nghiêm truyền ra từ trong tấm lệnh bài truyền tấn.
Đúng là giọng nói của lão đại Địa Sát.
Vốn Địa Sát có bốn mươi tám vị Võ Tôn, nhưng năm đó, khi đánh nhau với Càn Ngọc Long thì có bốn mươi người bị giết chết. Mấy tên còn lại, theo thứ tự từ lão đại đến lão ngũ là năm người, cộng thêm lão Thất, lão Thập, lão Thập Tam, tổng cộng là tám người.
Gần chỗ này, ngoại trừ lão Tam phát hiện Dương Thạc thì còn có hai người khác.
Sau khi hai người này nhận được tin thì sẽ đến đây rất nhanh.
- Đại ca yên tâm đi. Hắn chỉ là một tên Võ Tôn, không chạy thoát được.
Lão Tam Địa Sát nhe răng cười to, cả người đã sớm đi tới trước mặt Dương Thạc, tung ra một quyền, đánh về phía ngực Dương Thạc.
Ầm ầm!
Một quyền này đánh ra khiến cho không khí xao động, phát ra từng tiếng nổ lớn.
Tiếng vang như sấm bỗng nhiên vang lên, trong đó xen lẫn một chút thanh âm gào rú của mãnh thú, giống như hổ như lang, lại giống như mãnh thú khác.
Trong một khắc kia, Dương Thạc cảm thấy mình như lạc vào một khu rừng rậm, bốn phía bị các mãnh thú vây quanh, chúng thi nhau gào thét, rồi nháy mắt lao về phía mình.
- Hổ báo lôi âm tầng thứ hai ư?
Dương Thạc nhíu mày.
- Lực lượng khí huyết của tên này còn mạnh hơn A Mục Đạt Vượng, gần như là bằng Đại Tông Sư trung kỳ.
Đồng thời, Dương Thạc cũng đoán được cảnh giới thực lực của tên lão Tam Địa Sát này.
Đại Tông Sư trung kỳ còn mạnh hơn A Mục Đạt Vượng.
- Tiểu Địch, tránh ra.
Một tay kéo Dương Địch về sau lưng mình.
Sau một khắc.
Tách tách tách! Tách tách tách!
Trong cơ thể Dương Thạc bỗng nhiên vang lên những tiếng nổ nho nhỏ, theo đó là một tiếng gầm lớn truyền ra từ trong miệng hắn. Chỉ trong nháy mắt, cả người Dương Thạc đã cao lớn hơn rất nhiều, tóc đen cũng biến thành màu tuyết trắng. Từ hai cánh tay phát ra những tiếng răng rắc, rồi được bao phủ bởi một lớp áo giáp cứng.
Biến thân Hắc Hùng tầng thứ hai.
Vốn sức mạnh thân thể đã ở cảnh giới Võ Sư đỉnh phong, sau khi biến thân Hắc Hùng tầng hai thì đã lập tức tăng bốn cấp, tiến vào cảnh giới Võ Tôn đỉnh phong, cách cảnh giới Đại Tông Sư không còn xa.
Ầm ầm!
Dương Thạc đánh ra một quyền, đỡ một chưởng của lão Tam Địa Sát.
Thanh âm thú rống vang lên, cũng là hổ báo lôi âm tầng thứ hai. Đồng thời, hắn thi triển ưng gấu kết hợp tấn công, đánh mạnh về phía lão Tam Địa Sát.
Oanh!
Quyền chưởng gặp nhau, phát ra những tiếng bạo tạc.
Dương Thạc cảm thấy như có một lực lượng mạnh mẽ đập vào trên hai tay mình, cả người bay thẳng tắp ngược lại. Cánh tay phải vô cùng đau nhức, răng rắc hai tiếng, tức thì lớp áo giáp màu đen bao phủ trên hai tay mình đã bị vỡ tan, máu tươi chảy ra. Cũng may, Hắc Hùng giáp rất cứng, tuy bị một quyền của Lão Tam Địa Sát đánh tan, nhưng nó cũng giúp giảm bớt chín phần lực đạo, phần còn lại thì không thể làm tổn thương gân cốt tay phải của Dương Thạc được.
Bịch bịch bịch!
Bị lão Tam Địa Sát đánh bay, Dương Thạc liền rơi xuống đất, lùi lại bảy tám bước mới đứng vững.
Truyện khác cùng thể loại
925 chương
11 chương
1062 chương
3 chương
1149 chương
131 chương
9 chương
729 chương