Kế hoạch sắp diễn ra ai ngờ bị Ba Ma Long chỏ mũi vào cản trở chuyện tốt. Loại chuyện như vậy Mạc Địch nhịn được mới lạ. Giờ phút này, Ba Ma Long nói chuyện với Dương Địch hoàn toàn phớt lờ Mạc Địch, làm sao không tức giận? Ba Ma Long lạnh lùng nói: - Dương Địch, xin ngươi hãy chuyển lời cho Dương Thạc, ngoài ra nếu Ba Ma Long ta đã đến đây thì không chỉ nói vài câu rồi đi. Thôi, để lại chút ký hiệu trên mặt người để nhắc nhở Dương Thạc. Khi Dương Thạc hỏi ai làm thì ngươi hãy nói là Ba Ma Long làm! Thân hình cao gầy hành động, như tia chớp lao hướng Dương Địch. Băng! Một tiếng vang nhỏ, Ba Ma Long duỗi tay ra, móng dài hơn một thước sắc bén chĩa hướng gò má Dương Địch. Thấy Ba Ma Long ra tay thì Mạc Địch sắc mặt âm trầm nói: - Muốn chết! Ầm ầm ầm ầm ầm! Mạc Địch lắc người che trước mặt Dương Địch, khẽ quát, nắm đấm vung ra, hai đấm đánh hướng Ba Ma Long. Khí huyết hùng hồn khổng lồ vọt tới trước mặt Ba Ma Long. Ầm ầm ầm ầm ầm! Phập! Một lần giao kích, hai bóng người tách ra. Ba Ma Long lùi ra bốn, năm trước, vẻ mặt không còn cuồng ngạo mà cực kỳ nghiêm túc. Ba Ma Long nhẹ vuốt ngón tay, trầm giọng nói: - Bản lĩnh giỏi thật, đã xem thường ngươi. Mạc Địch đứng trước mặt Dương Địch, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Ống tay áo phải của Mạc Địch bị năm ngón tay Ba Ma Long cào rách lỗ to, dù không nhìn tới cánh tay nhưng đầu ngón tay có vài giọt máu nhỏ xuống. Một chiêu bị thương Mạc Địch! Tí tách! Tay phải Mạc Địch chậm rãi nhỏ máu. - Ba Ma Long này... Mạnh như vậy? Mạc Địch nhìn chằm chằm Ba Ma Long cách mấy trượng, lòng cực kỳ kinh sợ. Thực lực của Mạc Địch đã sớm đạt tới võ sư trung giai đẳng cấp! Phụ thân Mạc Vân Cốc của Mạc Địch là nam bắc mười ba tỉnh lục lâm tổng biều bả tử, hắc đạo đệ nhất nhân, tuy nội tình không thể so sánh với môn phái võ đạo trăm ngàn năm nhưng cũng rất kinh người. Tu luyện công pháp thần công, bí điển, bí pháp võ kỹ ít nhất đều là cao giai đẳng cấp. Có nội tình như vậy vun đắp, thực lực của Mạc Địch mạnh hơn võ giả đẳng cấp võ sư trung giai nửa bậc. Nhưng đối mặt Ba Ma Long của Kim Phật Tự mật tông thì Mạc Địch gần như không chiếm được chút ích lợi. - Móng tay của Ba Ma Long này còn cứng hơn sắt thép bình thường. - Pháp môn luyện thể của Kim Phật Tự quả nhiên cường đại. Mạc Địch thầm cảm thán. Võ đạo của Ni La quốc cơ hồ chủ yếu luyện sức mạnh, không tu luyện chân khí. Bởi vậy sức mạnh của võ giả Ni La quốc hết sức cường đại, vượt xa võ giả Đại Chu triều. Ví dụ như Ba Ma Long, mười móng đôi tay rừn luyện cực kỳ cứng cỏi, cứng hơn cả sắt thép nên mới dễ dàng rạch phá ống tay áo của Mạc Địch, để lại ba, bốn vệt máu trên cánh tay. Mạc Địch kinh sợ thực lực của Ba Ma Long, gã thì thầm giật mình. Mới rồi giao kích với Mạc Địch mặt ngoài Ba Ma Long chiếm ưu thế hơn. Nhưng Ba Ma Long biết Mạc Địch đánh ra hai đấm khiến khí huyết toàn thân gã bị chấn động cuồn cuộn. - Võ đạo của Đại Chu triều quả nhiên cũng không đơn giản. Ba Ma Long biểu tình nghiêm túc liếc Mạc Địch. - Nhưng ta muốn bị thương Dương Địch này, ngươi cho rằng một mình ngươi có thển gnawn cản được sao? Mắt Ba Ma Long như rắn độc nhìn chằm chằm vào Dương Địch. Dù chứng kiến thực lực của Mạc Địch nhưng Ba Ma Long vẫn cực kỳ tự tin. Có lẽ bị Mạc Địch quấy nhiễu, Ba Ma Long muốn giết Dương Địch là rất khó khăn, nhưng bị thương nàng, để lại vài vết thẹo trên mặt thì gã thấy rất đơn giản. Mạc Địch khó thể ngăn cản Ba Ma Long. Dương Địch vẫn luôn im lặng chợt mở miệng nói: - A? Ngươi muốn bị thương ta? Vẻ mặt Dương Địch hờ hững, giọng điệu không chứa cảm tình. - Ba Ma Long, tuy thiên Ma Trảo của ngươi có chút thành tựu nhưng muốn dùng võ kỹ đó bị thương ta thì không có chút khả năng. Nếu ngươi cố ý ra tay thì ta muốn dùng Đại Khiên Ti Thủ cùng Đại Thiên Âm Chưởng của Thiên Âm Môn ta luận bàn với ngươi một phen. Nghe đồn trong Kim Phật Tự có võ kỹ Đại phạn âm chưởng, có thể ngăn cản Đại Thiên Âm Chưởng của Thiên Âm Môn ta, không biết ngươi có luyện thành không? Giọng Dương Địch lạnh băng vang bên tai Ba Ma Long. Nghe Dương Địch nói, Ba Ma Long biến sắc mặt nói: - Cái gì? Ngươi luyện thành Đại Khiên Ti Thủ, Đại Thiên Âm Chưởng? - Đại Khiên Ti Thủ cùng Đại Thiên Âm Chưởng của Thiên Âm Môn chỉ cường giả đẳng cấp võ tôn mới luyện thành, ngươi chỉ là đẳng cấp võ sư sao cũng luyện được hai bí pháp này? Ba Ma Long nhíu mày, vẻ mặt khó tin. Dương Địch thản nhiên nói: - Có luyện thành không hay không, Ba Ma Long, gnwowi thử rồi biết. Đối mặt cao thủ Kim Phật Tự Ni La quốc mà Dương Địch không chút e ngại. Ba Ma Long liên tục biến sắc mặt. Ba Ma Long lạnh lùng nói: - Hừ! Lúc giáo trường diễn võ sớm muộn gì sẽ đấu với các ngươi một trận! Ba Ma Long có ý định rút lui. Đối mặt một Mạc Địch thì có lẽ Ba Ma Long có vài phần thắng, nếu cộng thêm Dương Địch, cho dù nàng không có luyện thành Đại Khiên Ti Thủ, Đại Thiên Âm Chưởng, nhưng liên hợp với Mạc Địch thì Ba Ma Long muốn an toàn thoát ra rất khó. Cho dù cuối cùng bị thương Dương Địch thì Ba Ma Long phải trả giá đắt gấp mấy lần, mấy chục lần. Ba Ma Long bỏ lại một câu: - Nói cho Dương Thạc, ta chờ hắn trong giáo trường diễn võ! Ba Ma Long hừ lạnh một tiếng, nhẹ phẩy ống tay áo, xoay người đi nhanh rời đi. Giọng Dương Địch lạnh như băng ngàn năm vọng vào tai Ba Ma Long: - Ba Ma Long, ta cũng nói cho ngươi biết, dám bị thương thiếu gia một chút thì không chỉ ngươi phải chết, ta sớm muộn gì tiêu diệt Kim Phật Tự mật tông của ngươi! Ba Ma Long khựng lại. Ba Ma Long không nói gì thêm, sải bước đi nhanh. Mãi khi Ba Ma Long đi xa Mạc Địch mới thở phào: - Hù... - Tiểu Địch. Mạc Địch chưa kịp nói gì đã bị Dương Địch lạnh lùng cắt ngang: - Mạc công tử, ta có chút mệt mỏi, xin cáo từ! Dương Địch xoay người đi, trong phòng chỉ còn lại Dương Địch mặt đỏ rần. - Không biết bây giờ thiếu gia ra sao rồi? Hắn bị công gia nhốt trong mật thất Trấn Quốc Công phủ cũng tốt, ít nhất đám Ba Ma Long không thể bị thương thiếu gia. Ba Ma Long còn dễ đối phó, nhưng A Mục Đạt Vượng đại sư của Kim Phật Tự đã đến Đại Chu triều, hắn bế quan tu hành, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ xuất quan. Sau khi xuất quan, thực lực của A Mục Đạt Vượng đại sư sẽ đến cảnh giới đẳng cấp đại tông sư, đối phó hắn khó như lên trời. - Ta phải tăng tốc độ tu luyện. - Vài năm nữa ta đi vào đẳng cấp võ tôn, thậm chí là đẳng cấp đại tông sư. Bằng vào công pháp Thiên Đạo Thần Âm, các võ kỹ Đại Khiên Ti Thủ, Đại Thiên Âm Chưởng thì không sợ A Mục Đạt Vượng đại sư. Dương Địch đi ra khỏi Tố Xuân Lâu, trong đầu suy nghĩ nhiều thứ. Thực lực hiện tại của Dương Địch có chênh lệch nhất định với A Mục Đạt Vượng đại sư. Tuổi trẻ là chỗ dựa lớn nhất của Dương Địch. A Mục Đạt Vượng đại sư là một trong bốn hộ pháp dưới tay Lạt Ma Kim Phật Tự mật tông, hiện tại hơn bảy mươi tuổi, khí huyết gần như suy đồi miễn cưỡng đi vào cảnh giới đẳng cấp đại tông sư. Đời này kiếp này A Mục Đạt Vượng đại sư không khả năng lại tăng lên.