Trường kiếm bên trái, nhẹ nhàng sắc bén, bên trên viết một chữ âm, mà bên phải lại trầm ổn dày trọng, viết chữ dương. Một âm một dương, tuy rằng không biết ý tứ cụ thể là gì, nhưng hai thanh kiếm, kiếm khí bốn phía, còn chưa tới gần đã cảm thấy trận cuồng phong đập vào mặt, tựa hồ ẩn chứa một bộ kiếm thuật vô hình, chỉ từ điểm này có thể nhìn ra sự bất phàm. - Bất kể là đường nào, chúng ta có thể rút thanh kiếm nào thì là con đường đó! Lăng Thiên lên tiếng trước. - Ân, đích thật là chủ ý không sai, một khi đã như vậy Lăng Thiên bệ hạ qua thử một chút đi! Hoang Lăng cười nói. - Ta? Ha ha, thực lực của ta không được, đi qua chỉ thêm phiền cho mọi người, hay là Hoang Lăng bệ hạ đi đi! Lăng Thiên hoảng sợ. Muốn hắn lấy bảo bối còn được, muốn hắn đi tới thử nguy hiểm, hắn trốn nhanh hơn ai khác. - Nhiều lời vô nghĩa, không qua, hiện tại ta giết ngươi! Tề Đào hừ lạnh một tiếng. Lúc này nhất định phải có người đi trước dò xét, nếu chối từ thì chậm trễ càng lâu! Tề Đào cũng là hung nhân, thấy thái độ của Lăng Thiên liền nhướng mày. - Ngươi…được rồi, ta đi! Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Lăng Thiên biết nếu mình không đi, đối phương sẽ ra tay, lập tức cắn răng đi tới, hai tay nắm chặt chuôi kiếm rút mạnh. Oanh long! Một trận tiếng vang đất rung núi chuyển, bãi đá bóng loáng xuất hiện một lối đi. Lối đi một mảnh tối đen, căn bản không nhìn ra sâu cạn. - Mở? Tùy tay rút kiếm lại mở thông đạo, không nguy hiểm gì, Lăng Thiên có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, mồ hôi ướt đẫm. - Hoa lạp! Thấy Lăng Thiên không sao, Đồ Tân đi qua rút thanh kiếm còn lại, đồng dạng cũng xuất hiện một thông đạo, kết cấu giống thông đạo đầu tiên như đúc. - Mặc Vô Đạo, thế nào, ngươi có thể nhìn ra con đường nào an toàn hơn không? Hoang Lăng hỏi. - Bên trong thông đạo tựa hồ bị người dùng tinh thần lực cường đại phong ấn, cho dù ta là thiên nhãn sư cũng nhìn không thấu tình huống cụ thể bên trong! Mặc Vô Đạo lắc đầu. - Nếu đơn giản liền cho người chứng kiến, cũng không xứng gọi là Tử Hoa đạo nhân! Ta xem chúng ta chia thành hai đường, mỗi đường năm người đi vào đi! Nhiếp Vân đột nhiên mở miệng. Từ sau khi tiến vào đại điện, Nhiếp Vân vẫn im lặng, trong đại điện đều giống kiếp trước như đúc, không có chút biến hóa, lúc trước hắn rút trường kiếm bên trái, tiến vào thông đạo bên trái, vì vậy chiếm được kiện bảo bối, bị vài vị chí tôn Thần Phong đế quốc liên hợp đuổi giết. - Binh chia hai đường? Lời của Nhiếp Vân bệ hạ không sai, nếu hai con đường đều gặp nguy hiểm, chúng ta tách ra hành động, dùng ngọc bài truyền tấn liên hệ, một khi xuất hiện sự tình gì quay đầu còn kịp! Cũng có thể tiết kiệm được thời gian. Trầm tư một thoáng, Hoang Lăng gật đầu. - Ta đi bên phải, Nhiếp Đồng, đệ đi bên trái! Nhiếp Vân thản nhiên nói. Kiếp trước hắn đi qua đường bên trái, nguy hiểm không lớn, với thực lực Nhiếp Đồng hoàn toàn có thể ứng phó, mà bên phải chưa đi qua, không biết lành dữ, vẫn tự mình đi một chuyến tốt hơn. Kỳ thật đi vào đường bên trái có thể hoàn toàn thông qua, nhưng nếu Tử Hoa đạo nhân cố tình bố trí hai con đường khẳng định có dụng ý, Nhiếp Vân muốn nhìn xem đường bên phải có lưu bảo bối hay không, thuận tiện vơ vét. - Ta đi theo Nhiếp Vân đại nhân, đi bên phải! Long Khê nói trước. - Ta cùng Mặc Vô Đạo đi bên trái! Hoang Lăng có chút kiêng kỵ liếc nhìn Nhiếp Vân, lựa chọn đường khác. - Ta cũng đi bên trái… Kỳ Hoàng lắc lắc đầu, hướng Hoang Lăng đi tới, nhưng còn chưa đi xa đã bị một bàn tay nhéo trở về, đồng thời một thanh âm thản nhiên vang lên. - Ngươi là tọa kỵ của ta, sao có thể đi bên kia? Theo ta đi bên phải đi! Nói chuyện chính là Nhiếp Vân. - Nhiếp Vân bệ hạ, ta đi cùng ngươi! Tề Đào đi tới. - Ân, đúng rồi, Hâm Đồ chí tôn, ngươi đi cùng chúng ta. Như vậy bọn hắn năm, chúng ta cũng năm! Thấy Tề Đào đi qua, bên mình chỉ có bốn, Nhiếp Vân nhìn Hâm Đồ do Đồ Tân giả tạo. - Việc này… Đồ Tân thoáng do dự, hiển nhiên không muốn đi cùng Nhiếp Vân, khi hắn nhìn Hoang Lăng, thấy hắn gật đầu đành đáp ứng: - Được rồi! Mười người chia nhóm xong, muốn xuất phát. - Tiểu Đồng, ta dặn đệ chút việc! Đột nhiên Nhiếp Vân giữ chặt Nhiếp Đồng: - Sau khi tiến vào thông đạo, lời nói của ai đệ cũng đừng nghe, đi theo bên trái, gặp được lối rẽ thì đi bên phải, sẽ không nguy hiểm, cuối thông đạo có một ngọn đèn màu đồng thau. Đệ nhất định phải lấy được nó, chỉ cần có nó đệ rất nhanh đột phá bí cảnh! - Đạt tới bí cảnh? Ca ca, ngươi đã tới nơi này? Nghe được lời dặn dò của Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng sửng sốt. - Ta chưa từng tới, là sư phụ ta đã tới, đã nói tình huống mỗi con đường tường tận với ta! Nhiếp Vân bịa lý do: - Sau khi tiến vào thông đạo, nếu có cơ hội thích hợp thì xử lý Hoang Lăng, giết không được thì thôi, ngàn vạn lần đừng làm cho mình lâm vào khốn cảnh! Thực lực đệ đệ hiện tại đã có thể tự mình đảm đương một phía, nếu để hắn ở dưới cánh chim của mình, vĩnh viễn không có khả năng thành tài, đây chính là cơ hội tôi luyện cho hắn. - Đệ đã biết, ca ca! Nhiếp Đồng gật đầu cười. Khi Nhiếp Vân dặn dò Nhiếp Đồng, Hoang Lăng cùng Mặc Vô Đạo lặng lẽ truyền âm. - Bệ hạ, tại sao Nhiếp Vân phải tách ra với đệ đệ của hắn, còn không phản đối chúng ta đi cùng đường với đệ đệ hắn? Thần sắc Mặc Vô Đạo nghi hoặc. - Ta cũng không biết, nhưng hắn làm như vậy khẳng định có mục đích của mình, tới lúc đó chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nếu dám bất lợi đối với chúng ta, liền giết chết hắn! Ta không tin hai chúng ta còn đánh không chết một thiếu niên hơn mười tuổi! Trong mắt Hoang Lăng hiện tia tàn nhẫn. - Ân, nơi này đều là Địa Ngục hàn lưu trải rộng, muốn âm chết Nhiếp Đồng phi thường đơn giản! Mặc Vô Đạo gật đầu. Không chỉ hai người họ nói thầm, những người khác cũng vậy, đều theo đuổi suy tính riêng của mình. - Vào đi thôi! Dặn dò xong, Nhiếp Vân mang theo người đi vào thông đạo bên phải. Trong thông đạo một mảnh tối đen, nhìn qua giống như miệng rộng của cự thú Thao Thiết, cắn nuốt toàn bộ ánh sáng, cho dù thực lực mọi người mạnh mẽ cũng không nhìn thấy được gì, thậm chí tầm nhìn còn chưa qua ba thước. - Đây là Huyết Sát Hắc, khác với bóng tối bình thường, là hắc ám do Huyết Sát tộc của yêu nhân bộ tộc dùng máu tươi làm ra, có thể hấp thu hết thảy ánh sáng, thậm chí cả ánh sáng trong con ngươi cũng có thể hấp thu, cho nên chúng ta không thể nhìn được xa! Đi vài bước, Tề Đào chợt nói.