Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều

Chương 32 : Mục đích của Lạc Chỉ Y

Lạc Chỉ Y nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong thì khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, một nụ cười gằn xuất hiện ở trên mặt, nàng đã đạt được mục đích rồi. Kế hoạch lúc trước của nàng chính là "chết đi" ở trước mặt người trong thiên hạ, hoàn toàn thoát ly thân phận chướng mắt kia, làm cho nàng có đủ thời gian khai quật ra bí mật trên thân thể này. Thứ nàng muốn chính là tự do tự tại, không bị bất luận người nào hạn chế sinh hoạt. Bây giờ, bí mật này đã bắt đầu nổi lên mặt nước, như vậy, muốn nhổ tận gốc nó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Không nghĩ tới bí mật của thân thể này lại ở những quốc gia khác, nếu như vậy, nàng dám khẳng định rằng chủ nhân thân thể này nhất định là một vị có quyền cao chức trọng ở một quốc gia nào đó, thậm chí là quân cờ của một người nắm quyền bất kỳ? Bất quá như vậy thì thế nào? Lạc Chỉ Y nàng ghét nhất chính là có ai vọng tưởng bày mưu đối với nàng. Cho dù là âm mưu động trời gì, chỉ cần có suy nghĩ động đến nàng, cản trở nàng trải qua con đường sinh hoạt không bị ràng buộc thì... Hừ, vậy cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác, phá huỷ âm mưu của một số người nào đó a... Ha ha, người ở sau màn đã sắp hiện ra, cũng không uổng công nàng tự biên tự diễn một màn kịch như thế. Tiếp theo là đến phiên nàng chủ động xuất kích rồi. Xưa nay nàng đều biết, trốn tránh là biện pháp ngu xuẩn nhất, nếu không muốn có nỗi lo về sau thì nhất định phải giải quyết hoàn toàn mọi chuyện, kế hoạch lần này chỉ là muốn thoát khỏi tầm mắt của người giật dây, làm cho nàng có đủ thời gian tra ra ai là hung thủ sau màn, đồng thời phát triển thế lực của chính mình. Lạc Chỉ Y nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca: "Mặc Sĩ Tuyệt Ca, thân phận của ngươi." Trước đây nàng không hỏi là bởi vì vẫn chưa ra khỏi vương phủ. "La Sát các Các chủ, sát thủ đệ nhất thiên hạ." Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng không che giấu, nàng là chủ nhân của hắn, ai... Thực sự là bi ai, hắn đường đường là La Sát các Các chủ lại lưu lạc tới mức độ nhận người khác làm chủ. "La Sát các? Làm những việc gì?" Lạc Chỉ Y hỏi, ha ha, cảm giác của nàng quả không sai, hắn dĩ nhiên là một sát thủ. Chính nàng cũng là sát thủ đây, mà sát thủ đã được huấn luyện từ nhỏ, dù máu lạnh vô tình thế nào nhưng cũng phải giữ chữ tín, huống chi Mặc Sĩ Tuyệt Ca lại là sát thủ đệ nhất thiên hạ. "Giết người." Mặc Sĩ Tuyệt Ca khẽ nói. "Ồ? Nói như vậy, tiểu Ca là lão đại của tổ chức sát thủ? Ha ha, tiểu Ca, chúng ta làm một khoản giao dịch đi, thế nào?" Lạc Chỉ Y nhíu mày nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca. "Không cần giao dịch, nếu ta đã đáp ứng nhận ngươi làm chủ thì sẽ phục tùng mệnh lệnh của ngươi." Mặc Sĩ Tuyệt Ca hắn đã nói gì thì tuyệt đối sẽ làm được. "Ha ha, tiểu Ca a, ngươi chỉ đáp ứng nhận ta làm chủ, nhưng̀ cũng không có nói là sẽ không giết chủ đi?" Lạc Chỉ Y một lời nói toạc ra. Trong lòng Mặc Sĩ Tuyệt Ca chấn động, tuy hắn có suy nghĩ như thế nhưng xưa nay lại không biểu hiện ra nửa phần, làm sao nàng biết được? Một đôi con ngươi lạnh giá như băng sương nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp của Lạc Chỉ Y, tựa hồ muốn từ trong mắt nàng bắt lấy chút gì đó, nhưng đáng tiếc, bên trong đôi mắt sáng như sao của Lạc Chỉ Y như một cái đầm thâm u, không thể thấy chút gợn sóng nào. "Ha ha, tiểu Ca muốn hỏi tại sao ta lại biết ngươi có loại suy nghĩ này đúng không? Ân - hiện tại ta muốn thành tâm thành ý thu phục ngươi, vậy nên ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật." Lạc Chỉ Y tiến đến bên tai Mặc Sĩ Tuyệt Ca, nói nhỏ: "Ta cũng là một sát thủ a -, cho nên trong lòng ta rất hiểu rõ tâm tính của một sát thủ." "Sát thủ? Ai?" Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe Lạc Chỉ Y nói xong, nghi ngờ hỏi. Nếu như nàng là sát thủ, vậy tại sao hắn lại không biết. Lạc Chỉ Y ưu nhã xoay người, lần nữa ngồi trên băng ghế, bưng lên chén trà vừa uống qua mà thưởng thức trong tay. "Vấn đề này, ta từ chối trả lời." "Ngươi muốn làm giao dịch gì?" Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng một lần nữa nhìn về phía Lạc Chỉ Y đang ngồi trên trên băng ghế đối diện. "Ba năm. Ngươi toàn tâm toàn ý làm thuộc hạ của ta trong ba năm, không được gây bất lợi cho ta, không được vi phạm mệnh lệnh của ta, lại càng không nói đến việc phản bội, luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ ta an toàn. Sau ba năm, chuyện ta cứu ngươi xóa bỏ. Ngươi và ta sẽ như người dưng nước lã, không liên quan đến nhau. Đương nhiên, nếu ngươi muốn rửa nhục thì sau ba năm, hãy lấy bản lĩnh của mình đến giết ta." Lạc Chỉ Y một hơi nói hết, không dấu vết giữ một ngân châm ở trên tay, cố ý dựa theo ánh sáng từ mặt trăng để ngân châm thoáng hiện lên một điểm ánh bạc. Nàng muốn nói cho Mặc Sĩ Tuyệt Ca biết, nếu như hiện tại hắn muốn giết nàng thì nàng cũng không quan tâm mà lưỡng bại câu thương. Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe Lạc Chỉ Y nói xong, cũng chú ý tới một điểm ánh bạc kia, chân mày cau lại. Trong vòng ba năm không được gây bất lợi cho nàng, còn phải luôn răm rắp nghe lời? Hắn không muốn. Nhưng tâm kế của nữ nhân này lại sâu không lường được, hơn nữa còn có một tay ngân châm xuất thần nhập hóa, xem như võ công của mình cao hơn nàng rất nhiều thì cũng không thể nắm chắt rằng trăm phần trăm giết được nàng. Ai... Ba năm thì ba năm đi, mà sau ba năm thì... Mặc Sĩ Tuyệt Ca ở trong lòng đắn đo một trận rồi mở miệng nói: "Được." Lạc Chỉ Y nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong thì thu hồi ngân châm, giễu cợt nói: "Ha ha, tiểu Ca, sau này ngươi chính là người của bổn tiểu thư rồi, ha ha." Mặc Sĩ Tuyệt Ca mặt không cảm xúc, không hề để ý tới Lạc Chỉ Y. Hiện tại trong lòng hắn cảm thấy rất uất ức.... Lạc Chỉ Y tất nhiên biết Mặc Sĩ Tuyệt Ca nén giận trong lòng, bất quá, hắn đã đáp ứng rồi. Ha ha, lần này chủ nhân của hắn phải cố gắng dạy dỗ thuộc hạ của mình một chút rồi. Đứng dậy nhảy đến bên người Mặc Sĩ Tuyệt Ca, đưa tay kéo lấy gương mặt tuấn tú của hắn: "Tiểu Ca a, chủ nhân ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Sao ngươi lại không trả lời ta? Nếu ngươi như vậy thì không đáng yêu một chút nào nha -!" Bàn tay trắng đang lôi kéo da mặt lại tăng thêm lực đạo. Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn bộ dạng hả hê của Lạc Chỉ Y, trong lòng lại bốc lên chút hỏa khí, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bị hắn cưỡng chế nén xuống, sao hắn lại có thể có loại tâm tình này? Nữ nhân này chỉ nhẹ nhàng làm vài hành động liền tác động đến tâm tình của hắn như thế. "Chủ nhân, trước kia ngươi không phải như thế này." Mặc Sĩ Tuyệt Ca đè xuống ngọn lửa uất ức trong lòng, bình tĩnh mở miệng. Ý tứ rất rõ ràng, phiền ngươi khôi phục dáng vẻ lãnh đạm trước kia, bộ dáng hiện tại của ngươi làm cho Bổn các chủ rất khó chịu. "Ha ha, tiểu Ca a, đây mới là bộ mặt thật của chủ nhân ngươi, trước kia là bởi vì thân bất do kỷ, không thể không lãnh đạm." Lạc Chỉ Y thu tay về, khóe miệng treo lên một vệt cười khẩy. Ha ha, người máu lạnh vô tình sợ nhất là "con ruồi", dĩ nhiên nàng liền chuyên tâm làm một "con ruồi". Mặc Sĩ Tuyệt Ca khẽ cau mày, đúng đấy, đêm hôm đó hắn nên sớm nhìn rõ, nàng tuyệt đối không phải người lãnh đạm. Hiện tại nếu mình đổi ý thì.... Lạc Chỉ Y nhìn ra tâm tư của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, vỗ vào trên đầu hắn một cái: "Tiểu Ca, thu hồi suy nghĩ không nên xuất hiện trong đầu ngươi nha! Nếu không thì... " Âm thanh Lạc Chỉ Y im bặt, một ngân châm xuất hiện ở trên tay nàng, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đi vào trong cơ thể của Mặc Sĩ Tuyệt Ca. "Ngươi... Ha ha ha ha ha ha... " Mặc Sĩ Tuyệt Ca phát hiện Lạc Chỉ Y thả một ngân châm vào trong cơ thể mình, căn bản muốn nói gì đó nhưng một từ "ngươi" vừa ra khỏi miệng thì cũng bùng nổ ra âm thanh tương tự như tiếng cười. Chết tiệt, nữ nhân này đến cùng muốn làm cái gì? Lạc Chỉ Y nhìn gương mặt quái dị của Mặc Sĩ Tuyệt Ca liền xạm mặt lại: "Híc, tiểu Ca a, nét cười của ngươi vì sao lại..., ách, xấu như thế?" Moẹ, rõ ràng là một tuyệt thế mỹ nam, tại sao khi cười lên so với khóc còn khó coi hơn. A, xem ra Thượng Đế vẫn rất công bằng nha! Lạc Chỉ Y đột nhiên nghĩ thông suốt, gật đầu liên tục. "Ha ha ha... Ta... Ha ha ha... " Mặc Sĩ Tuyệt Ca muốn nói "ta sẽ không cười a", nhưng trong cơ thể lại có thứ gì đó khiến hắn không nhịn được phát ra âm thanh "ha ha...", làm hắn không cách nào nói được một câu hoàn chỉnh. Nữ nhân đáng chết, đến cùng là muốn làm cái gì? "Khà khà, tiểu Ca, hiện tại, chủ nhân ta đặt câu hỏi, ngươi trả lời. Nếu ta thoả mãn thì liền buông tha ngươi, chịu không?" Lạc Chỉ Y cười khẩy, khà khà, sát thủ đệ nhất thiên hạ, hôm nay bản cô nãi nãi sẽ dạy dỗ ngươi thật cẩn thận!