Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều
Chương 33 : Dạy dỗ Mặc Sĩ Tuyệt Ca (1)
"Ha ha ha... Được, ha ha ha... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca tiếp tục chiêu bài của hắn là "cười xấu". Chết tiệt, hắn có thể không ăn nói cẩn thận sao? Hắn biết trong thiên hạ này, ngoại trừ nàng thì cũng không có một người nào có thể sử dụng ngân châm giải độc, giả chết, hại người.
"Ừm. Rất tốt."
Lạc Chỉ Y gật gù, vỗ vỗ đầu của Mặc Sĩ Tuyệt Ca như vỗ đầu của tiểu cẩu.
"Ha ha ha a... "
Mặt của Mặc Sĩ Tuyệt Ca càng ngày càng vặn vẹo, chết tiệt, vì sao khi dùng nội lực cũng không có cách nào bức ngân châm này ra, nữ nhân đáng ghét này xem hắn là tiểu cẩu sao?
"Tiểu Ca, nghe rõ nhé. Làm người của bổn tiểu thư, hành vi của ngươi ảnh hưởng trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng của bổn tiểu thư a, sau này ngươi phải sống hòa ái dễ gần, hiểu không?"
"Ha ha ha a.. Ân... Ha ha ha a... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca bị bức ép đáp ứng, trong lòng liền muốn bóp chết Lạc Chỉ Y. Hòa ái dễ gần, cái từ này chưa bao giờ xuất hiện ở trong thế giới của hắn, còn nữa, nàng đã gặp qua tên sát thủ nào hòa ái dễ gần chưa?
"Ừm."
Lạc Chỉ Y gật gù, biểu thị rất hài lòng, tiếp tục nói:
"Trong ba năm tới, đồ vật của ngươi chính là của bổn tiểu thư, đồ vật của bổn tiểu thư vẫn là của bổn tiểu thư."
"Ha ha ha... Được... Ha ha ha a."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca sắc mặt càng ngày càng tối, nữ nhân này hẳn là còn có một thân phận khác -- Cướp!
Lạc Chỉ Y nhìn gương mặt đen xì vặn vẹo của Mặc Sĩ Tuyệt Ca mà trong lòng mừng thầm, ngược lại biểu hiện trên mặt lại cực kỳ chăm chú:
"Tiểu Ca, sau này mỗi ngày trước khi đi ngủ ngươi đều phải tới thỉnh an bổn tiểu thư, hơn nữa phải nói "Chủ nhân, ngày mai tiểu Ca sẽ là bé ngoan", mỗi buổi sáng sau khi rời giường thì chuyện thứ nhất ngươi làm cũng là thỉnh an bổn tiểu thư, hơn nữa phải nói "Chủ nhân, hôm nay tiểu Ca sẽ là bé ngoan", hiểu không?"
"Ha ha ha... Ta.. ha ha ha... Không.. ha ha ha... Muốn.. ha ha ha... "
Mặt của Mặc Sĩ Tuyệt Ca xạm lại, muốn hắn tự xưng tiểu Ca, trừ phi đầu óc hắn bị bệnh! Vì lẽ đó hắn phải khó khăn phun ra ba chữ, moẹ, nói một câu mà gian nan thấy ớn, hiện tại hắn vô cùng khó chịu, nếu như còn tiếp tục "cười" như vậy thì chắc chắn chẳng mấy chốc hắn sẽ tắt thở chết luôn.
"Ồ? Tiểu Ca không ngoan nha -! Vậy ngươi cứ chuẩn bị "cười" tiếp đi! Hửm -?"
Lạc Chỉ Y nghe thấy Mặc Sĩ Tuyệt Ca từ chối, cũng không phản ứng, nhàn nhã rót trà, ngồi ở trên cái băng ghế chầm chậm uống, hừ, từ chối? Aizzz, cuối cùng ngươi vẫn sẽ đồng ý thôi.
...
Quả nhiên, Mặc Sĩ Tuyệt Ca "cười" được một lúc lâu thì khó khăn đi tới bên cạnh Lạc Chỉ Y:
"Ha ha ha... Được, ha ha ha... "
Sớm biết như vậy hắn liền động thủ giết nữ nhân đáng ghét này lâu rồi, hiện tại chính là "tự ăn trái ác" a!
"Ha ha, sớm đáp ứng thì đã tốt hơn rồi."
Lạc Chỉ Y phát ra tiếng cười sung sướng, so với tiếng cười thảm đạm của Mặc Sĩ Tuyệt Ca thì chênh lệch rõ ràng.
Lạc Chỉ Y đứng dậy, từ trong lòng móc ra một cái ngân châm, cũng không vội giải thoát giúp Mặc Sĩ Tuyệt Ca mà hả hê ở trước mặt Mặc Sĩ Tuyệt Ca quơ quơ:
"Tiểu Ca, biết đây là cái gì không? Ha ha, đây là ngân châm."
"Ha ha ha a... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca cho Lạc Chỉ Y một tràng cười khinh thường, hắn đương nhiên biết đó là ngân châm! Đời này hắn cũng sẽ không quên đó là ngân châm!
Lạc Chỉ Y nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca trợn mắt nhìn mình, khóe môi giật giật, ách, thiên hạ đệ nhất sát thủ này sao lại... ấu trĩ đến như thế? Ha ha, bất quá cũng không sao, ấu trĩ thì cứ ấu trĩ đi, mỗi ngày sau này nàng đều muốn hắn bị hành đến ấu trĩ như thế!
"Khụ... Tiểu Ca a, bổn tiểu thư đột nhiên phát hiện dáng vẻ ngươi trợn mắt thật đáng yêu, vậy sau này mỗi ngày vào thời điểm ngươi đến thỉnh an ta thì tiện mắt trợn vài cái để cho tâm tình bổn tiểu thư khoan khoái có được không?"
Ha ha, nàng quả thật đối xử rất tốt với công nhân viên, nhân gia yêu thích trợn mắt thì nàng cũng thoả mãn cho nhân gia, nàng chính là chủ nhân dân chủ nhất, tốt nhất trên cõi đời này.
"Ha ha ha a... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca không có trả lời, chỉ là ở trong lòng hắn đều sắp bị chính hắn ẩu chết rồi, hắn đang bị điên cái gì? Khinh thường cái gì a?
"Aizzz -! Tiểu Ca thật là không nghe lời, như vậy, tiểu Ca cứ tiếp tục "cười" đi, chờ sau khi ngươi quyết định là ngươi sẽ ngoan thì hãy trở lại tìm bổn tiểu thư giúp ngươi dừng cười."
Lạc Chỉ Y thấy hắn không đáp ứng, tựa như tiếc nuối thở dài một tiếng, thu hồi ngân châm. Ý tứ rất rõ ràng, ngươi không ngoan, bổn tiểu thư rất khó chịu, vì lẽ đó nên tạm thời không giúp ngươi dừng "cười" ha!
"Ha ha ha a... Ta... ha ha ha... Đáp ứng ha ha ha a... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy Lạc Chỉ Y thu hồi ngân châm, không có ý định giải khai tiếu huyệt cho hắn thì vội vàng đáp ứng.
Hai mắt Lạc Chỉ Y thẳng tắp nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca, lạnh lùng mở miệng:
"A, Mặc Sĩ Tuyệt Ca, ngươi nên nhớ kỹ, lòng kiên nhẫn của bổn tiểu thư không tốt lắm, vừa nãy hỏi ngươi thì ngươi không trả lời ngay, như vậy hiện tại bổn tiểu thư phải cho ngươi chút trừng phạt mới được, sau nửa canh giờ lại giúp ngươi giải khai tiếu huyệt."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca vừa nghe nói còn phải "cười" nửa canh giờ, đương nhiên không chịu.
"Ha ha... Giải khai... ha ha... "
Lạc Chỉ Y liếc Mặc Sĩ Tuyệt Ca một chút, nhẹ như mây gió nói:
"Một canh giờ."
A, cùng nàng cò kè mặc cả? Vậy phải giác ngộ mới được a!
"Ha ha ha... Thật ha ha ha a... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca cưỡng chế lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đạo lý này hắn hiểu.
"Hừm, đi ra ngoài đi, bộ mặt của ngươi cười thành bộ dạng như thế này làm ta rất chướng mắt a."
Lạc Chỉ Y chán ghét nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang "cười" không ngừng, aizz, mỹ nam cười cũng thật không vào được mắt a.
"Ha ha ha a... Vâng... ha ha ha... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca tuy rằng đã tức giận đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Rất tốt, rất tốt, Lạc Chỉ Y, lại dũng cảm trêu đùa bổn các chủ như vậy, ba năm sau ngươi chắc chắn phải chết.
Kết quả là, La Sát các Các chủ đứng ở ngoài sân, khuôn mặt vẫn lạnh ngắt, tâm càng lạnh hơn. Các chủ kiêm đệ nhất sát thủ cả người bốc lên sát khí, trong miệng phát ra âm thanh như tiếng cười, gương mặt đẹp trai tuyệt thế thì vặn vẹo biến hình, đứng ở cửa viện chậm rãi trúng gió...
Thu Nhi vẫn hầu ở ngoài sân, thấy Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi ra liền nghênh đón.
"Híc, Tuyệt Ca công tử, ngươi, ách, ngươi đang chơi trò gì a? Ha ha.. Có chút đáng sợ đó!"
Thu Nhi nhìn cử động kỳ quái của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, ách, đây là đang làm gì a?
"Ha ha ha... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca muốn nói chuyện thế nhưng "tiếng cười" vẫn không ngừng được, chết tiệt, người phụ nữ kia đến cùng là muốn làm gì, muốn ngăn cũng không ngăn nổi a!
Thu Nhi nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca say mê "chơi" mà không quan tâm nàng, nghiêng đầu, mắt to lóe lóe:
"Tuyệt Ca công tử, chơi như vậy rất vui sao?"
Nhất định là chơi rất vui, nàng cũng muốn đến thử xem. Ách, nhưng Tuyệt Ca công tử đã đi ra, sự tình kia cùng tiểu thư chắc cũng đã đàm luận xong đi, vậy mình nên đi vào rồi!
Ha! Trước tiên nàng nên học Tuyệt Ca công tử "chơi" một chút, sau đó hãy đi vào dạy lại cho tiểu thư, để tiểu thư cũng vui vẻ.
Thu Nhi nghĩ đến biện pháp vẹn toàn đôi bên liền nhìn chăm chú khuôn mặt của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, học vẻ mặt của hắn, nháy mắt, ô ô... Thật là khó a.
"Tuyệt Ca công tử, ngươi có thể dễ dàng thay đổi vẻ mặt sao? Như vậy rất khó a -! Thu Nhi rất ngốc, làm không được!"
Thu Nhi xịu khuôn mặt nhỏ, khổ tâm nói.
"Ha ha ha... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe Thu Nhi nói xong thì hai tay nắm lại, nổi gân xanh, chết tiệt, chủ tớ hai người này thực sự có thể đem người đang sống nói cho tức chết. Xem hắn là đồ chơi sao?
Thu Nhi thấy Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang bận "chơi" nên không để ý tới nàng, chép chép miệng:
"Nói không dạy liền không dạy! Chính ta tự học."
Thu Nhi đem khuôn mặt nhỏ làm theo giống Mặc Sĩ Tuyệt Ca, nhăn mặt nhếch miệng, học phát ra tiếng cười:
"Ha ha ha... "
"Ha ha ha a... Không.. ha ha ha ha ha... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn Thu nhi một bên vừa "cười" vừa đi vào trong nhà, nguyên bản muốn ngăn cản nhưng lại không thể nói hoàn chỉnh hết câu, để cho Thu Nhi lơ là mà đi vào. Thật là đáng chết, lần này đáy lòng của nữ nhân ác ma kia khẳng định rất sảng khoái. Sau đó hắn sững sờ, chính mình cũng quá mất mặt rồi!
Thu Nhi đẩy cửa đi vào, Lạc Chỉ Y một thoáng từ trên băng ghế nhảy lên:
"Thu Nhi! Ngươi làm gì thế?! Muốn hù chết ta a!"
Lạc Chỉ Y nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng thê thảm của Thu Nhi, nghe thấy tiếng cười quái dị khủng bố của nàng, không giữ được bình tĩnh mà hét lớn. Thu Nhi động kinh? Hay trúng tà? Hoặc bị quỷ bám thân rồi?
"A? Tiểu thư, Thu Nhi, Thu Nhi thấy Tuyệt Ca công tử chơi rất vui vẻ như thế nên muốn học một thoáng, sau đó sẽ dạy lại cho tiểu thư, để tiểu thư cũng hài lòng a!"
Thu Nhi thu hồi vẻ mặt quỷ dị trên mặt, ủy khuất nói.
Ô ô... Nàng nhìn Tuyệt Ca công tử lãnh khốc như vậy mà cũng có thể chơi cười ha ha nên cho rằng tiểu thư nhất định cũng sẽ thích! Ô ô... Nhưng tiểu thư không thích, làm sao bây giờ. Nàng cảm thấy tiểu thư cùng Tuyệt Ca công tử cho người khác một cảm giác rất giống nên mới nghĩ rằng tiểu thư và Tuyệt Ca công tử đều có ham muốn như thế, nhưng sự thật lại không giống như vậy a -!
"Híc, hặc hặc ha... Tiểu Thu, hặc hặc ha... Ngươi thật đúng là bảo bối a! Hặc hặc ha... "
Lạc Chỉ Y nghe Thu Nhi nói xong, thoải mái cười to, ha ha, Thu Nhi thực sự quá đáng yêu rồi, hặc hặc ha... Chơi đùa? Hặc hặc ha...
Lạc Chỉ Y trở mình xoay một cái, khà khà, hiện tại nàng mới cảm nhận được sự tình bắt đầu thú vị rồi đây! Đổi một vẻ mặt vô cùng đáng thương:
"Thu Nhi a, ngươi là thật sự muốn ta hài lòng sao?"
Đôi mắt Lạc Chỉ Y sáng lấp lánh mà nhìn Thu Nhi.
Thu Nhi nhìn ánh mắt sáng của Lạc Chỉ Y, lăng lăng nói:
"Hừm, đúng vậy!"
"Ha ha, Thu Nhi, vậy bây giờ có một biện pháp để ta cao hứng, ngươi sẽ làm sao?"
Lạc Chỉ Y thấy dáng vẻ của Thu Nhi, trong lòng cười thầm, ha ha, tiểu Thu đang nhảy vào hố a, thế nhưng mặt ngoài nàng lại làm như chờ mong mà nhìn Thu Nhi.
"Ừm! Thu Nhi nhất định sẽ làm được!"
Thu Nhi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lạc Chỉ Y, kiên định nói. Nàng nhất định sẽ làm cho tiểu thư hài lòng, mặc kệ việc khó gì, nàng cũng sẽ làm được.
"Được, gọi tiểu Ca vào đi."
"Vâng, tiểu thư."
Thu Nhi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lạc Chỉ Y nhìn theo bóng lưng chạy vội của Thu Nhi, ngoài miệng treo lên một vệt cười xấu xa, khà khà, tiểu Thu, bổn tiểu thư không phải muốn chỉnh ngươi, chỉ là ngươi quá mức đáng yêu, bổn tiểu thư không nhịn được phải trêu chọc ngươi nha!
Thu Nhi gọi Mặc Sĩ Tuyệt Ca tới, Lạc Chỉ Y mặt đối mặt cùng Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
Thời điểm Thu Nhi nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang đối mặt, rốt cục phát hiện có gì đó không đúng. Tuyệt Ca công tử bị gì mà vẫn không ngừng cười a, hơn nữa, cười có vẻ như rất thống khổ a!
"Được rồi, Thu Nhi, ngươi nhìn gương mặt của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, học cười giống hắn đi!"
Lạc Chỉ Y lạnh nhạt nói.
Thu Nhi tỏ rõ vẻ không rõ, tiểu thư vì sao lại muốn nàng học a? Lẽ nào, tiểu thư kỳ thực rất thích nhưng lại không tiện nói với Tuyệt Ca công tử, vì lẽ đó nên mới để mình học rồi sau đó bảo mình dạy lại cho nàng?
"Ừm!"
Thu Nhi sau khi đã "thông" nặng nề gật gù. Sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, bắt đầu học:
"Ha ha ha... "
"Hặc hặc ha.... Thật hặc hặc ha... Được! Thu Nhi, hặc hặc ha.. Tiếp tục đừng có ngừng! Ha hặc hặc ha... "
Lạc Chỉ Y nhìn vở hài kịch trước mặt mà cười to.
Mà Mặc Sĩ Tuyệt Ca thì sao? Hắn đang tức muốn bể phổi, cắn chặt hàm răng không muốn lại phát ra âm thanh nhưng lại không có tác dụng gì, trái lại làm cho tiếng nói của hắn càng thêm quái dị:
"Ha ha ha,,, "
Lạc Chỉ Y, bổn các chủ đã ghim ngươi rồi! Ba năm sau, ngươi đừng mong mà toàn thây!
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
20 chương
29 chương
102 chương
39 chương
42 chương