Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết Đường Thanh Thanh cũng không nghĩ tới lại có tội phạm mà còn mang theo súng trên người, nàng căn bản là không kịp phản ứng, một lần nữa bóng ma tử vong lại phủ xuống nàng, trong lòng nàng vô cùng chua xót, cái này gọi là vui quá hóa buồn sao? Lại một lần nữa đối mặt chết Đường Thanh Thanh mà nói thì nàng tin tưởng rằng kỳ tích sẽ không xuất hiện lần nữa. Trong đầu hiện lên suy nghĩ này thì đột nhiên sau đó Đường Thanh Thanh lại nghe những tiếng kêu thảm thiết. Trong tầm mắt của nàng, mấy tên nam nhân kia ngã gục xuống đất, chết Đường Thanh Thanh lại ngẩn người ra, điều này… kỳ tích lại phát sinh ra một lần nữa sao? - Không, không phải là kỳ tích. Rất nhanh chết Đường Thanh Thanh liền tỉnh táo trở lại, hai lần đối mặt với cái chết đã khiến cho nàng trở nên thành thục hơn nhiều, nàng lấy tốc độ nhanh nhất nhảy vào một đống hàng cũ, tạm thời có thể bảo vệ được an toàn của mình, sau đó nàng kêu lên: - Tiểu đệ, là cậu sao? Cậu đang ở đâu? Đường Thanh Thanh biết được có người đang giúp nàng, mà khả năng duy nhất chính là Đường Kim. Chẳng qua là trong nhà máy hóa chất này lại không có ai lên tiếng đáp lại, điều này đã làm cho Đường Thanh Thanh cảm thấy mê hoặc, nếu không phải là Đường Kim giúp nàng thì tại sao hắn lại không xuất hiện ở đây? Nhưng mà nếu không phải là Đường Kim thì còn ai vào đây nữa? Trong nhà máy này lại trở nên yên tĩnh khác thường, không có một tiếng động nào cũng không có một tiếng nói nào, trong đầu của Đường Thanh Thanh hiện lên rất nhiều suy nghĩ, sau đó nàng hít sâu một hơi, rồi từ trong túi quần rút ra chiếc điện thoại di động rồi bấm lấy một số điện thoại. - Đồ đội trưởng, tôi là Đường Thanh Thanh, tôi đang ở nhà máy hóa chất Tân Ninh, nơi này có năm đối tượng khả nghi mang theo súng, tôi cần giúp đỡ. Đường Thanh Thanh liền nói nhanh, mặc dù là trong đầu của nàng hiện giờ vẫn còn vô số nghi vấn nhưng mà nàng biết lúc này cũng không phải là lúc nghĩ đến những chuyện ấy. Cúp điện thoại, Đường Thanh Thanh thở dài ra một hơi, trong lòng lặng lẽ thầm nghĩ: - Tiểu đệ, lần này thì chị chỉ có thể trông đợi vào cậu, nếu cậu đã có thể cứu chị thì chị tin tưởng cậu cũng có thể cứu cha của chị ra. Mặc dù không thấy được Đường Kim xuất hiện, nhưng Đường Thanh Thanh vẫn cảm thấy được chỉ có thể là Đường Kim mới giúp nàng, hắn không xuất hiện có lẽ là không muốn gây ra những phiền toái không cần thiết mà thôi.Ở một địa phương cách nhà máy hóa chất Tân Ninh khoảng 2km là một kho hàng, khu nhà xưởng ở Tân Ninh này không ít cho nên những kho hàng đều rất nhiều, còn về phần rốt cuộc chủ nhân của những kho hàng này là ai thì người bình thường cũng không rõ lắm. Lúc này, trong một gian phòng của kho hàng này, không có bấy kỳ hàng hóa nào mà chỉ có ba nam nhân. Trong ba người thì người thu hút ánh mắt của người khác chính là một tên mập mạp to lớn, cả người của hắn giống như một quả cầu thịt, ngươi này cũng không phải là người khác mà người này chính Tả Tiểu Long, mọi người thường gọi là Phì Long. Nếu như Tả Tiểu Long xuất hiện ở nơi này thì hiển nhiên thì hắn đã xuất viện, bất quá giờ này trên cánh tay trái của hắn vẫn còn quấn băng trắng, hiển nhiên là tay trái của hắn vẫn còn chưa lành.Ở phía sau lưng Tả Tiểu Long là một tên nam tử khôi ngô, đúng là một trong hai thủ hạ của Tả Tiểu Long, tuy rằng người này từng bị Đường Kim đánh bất tỉnh nhưng mà hắn cũng không lưu lại di chứng gì, ít nhất nhìn qua là như thế. Người cuối cùng trong kho hàng này là một nam nhân ngồi xe lăn, nam nhân này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt còn có vết máu ứ lại, hẳn là mới bị người khác đánh đập, nhưng dù vậy thì hắn vẫn làm cho người khác nhìn vào hắn có cảm giác được hắn là một nam nhân anh tuấn, tuy rằng thời gian đã để lại trên mặt của hắn những dấu vết tang thương nhưng mà vẫn làm cho người ta cảm thấy đó chính là mị lực của hắn. Nếu thời gian có thể trôi lại hai mươi năm trước, nếu hắn không ngồi ở trên xe lăn thì tuyệt đối hắn có thể khiến hàng vạn hàng ngàn cô gái bu quanh. Tả Tiểu Long nhìn chằm chằm vào nam nhân anh tuấn này, vẻ mặt có chút đắc ý, trong ánh mắt dường như còn có cảm giác trả thù: - Đường Hạo Nhiên, rất nhanh thì mày sẽ thấy đứa con gái bảo bối của mày nhưng mà lại gặp ở điện Diêm Vương, bây giờ mày cảm thấy như thế nào? Ha ha… - Mười lăm năm trước, khi tao đuổi bắt mày thì nên một súng bắn chết mày. Nam nhân anh tuấn ngồi trên chiếc xe lăn này chính là cha của Đường Thanh Thanh Đường Hạo Nhiên, hắn nhìn vào Tả Tiểu Long, trong ánh mắt lại không hề sợ hãi cũng không có bi thương, mà là một loại bình tĩnh thần kỳ, sống trên xe lăn mười lăm năm thì hắn đã luyện cho tâm tình của mình trở nên rắn rỏi, rắn rỏi đủ cho hắn thờ ơ trước mọi việc. - Đáng tiếc rằng trên đời này không có bán thuốc hối hận. Tả Tiểu Long nhìn chằm chằm vào Đường Hạo Nhiên, trong mắt lại hiện ra vẻ cừu hận: - Đường Hạo Nhiên, có rất nhiều người tìm tao để gây phiền toán, nhưng mà mày biết vì sao mà người tao hận nhất lại chính là mày không? - Tả Tiểu Long, tao không phải là bác sỹ tâm lý cho nên không có hứng thủ nghiên cứu mày nghĩ cái gì. Vẻ mặt của Đường Hạo Nhiên tỏ ra bình tĩnh: - Tao mặc kệ mày làm cái gì đối với con gái của tao nhưng mà tao nói cho mày biết, mày tốt nhất là không nên để cho tao sống sót bước ra khỏi nơi này. - Như thế nào? Mày còn muốn trả thù sao? Một phế vật như mày thì con mja nó còn có thể làm được gì tao? Vẻ mặt của Tả Tiểu Long cười lạnh: - Đường Hạo Nhiên, mày cho rằng mày vẫn còn là cảnh sát lợi hại nhất của thành phố Ninh Sơn cách đây mười lăm năm sao? Con mja nó, mày hãy đối mặt với sự thật đi, hiện tại thì mày chính là một phế vật, là một phế vật. - Tao là một kẻ phế vật, thế con mày, mày có chỗ nào hơn người không? Đường Hạo Nhiên dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn vào Tả Tiểu Long: - Mày tưởng rằng tao không biết gì về mày sao? Không biết cái tên quan rượu Long Hổ kia sao? Mày hiện tại chẳng qua cũng chỉ là một tên mập mạp bị người ta đánh gãy tay mà thôi. - Đậu mja. Tả Tiểu Long giận tím mặt, hung hăng nện một quyền vào mặt Đường Hạo Nhiên, sau đó đá vào chiếc xe lăn của Đường Hạo Nhiên, làm cho chiếc xe lăn kia ngã xuống: - Họ Đường kia, con mja nó, mày trời sinh ra đã làm vật cản trở của tao, năm đó lão tử thật vất vả lắm mới có thể tiếp nhận sòng bạc thế nhưng mà con mja nó mày lại bắt tao, đem lão tử giam vào tủ, làm cho tâm huyết hơn năm năm của lão tử đổ xuống sông xuống biển. Bộ dạng của Tả Tiểu Long hổn hển, nói xong lại đá một cước vào lưng của Đường Hạo Nhiên: - Lão tử ngồi trong tù năm năm mới được ra, lão tử lại bỏ ra năm năm để mở quán rượu Long Hổ, lão tử đang tận hưởng những ngày tốt thì tên bạn trai của con gái mày lại phế đi một bàn tay của lão tử hơn nữa còn phế đi Sấu Hổ làm hại con mja nó lão tử hai bàn tay trắng, tâm huyết mấy chục năm của lão tử cứ như thế mà mất đi, lão tử chửi mười đời tổ tông nhà nó, đệt con mja… AA…. Tả Tiểu Long còn chưa chửi xong thì đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, khóe miệng giống như là một cái gì trát vào miệng của hắn, vô cùng đau đớn, hắn lấy tay của mình sờ lên thì liền đụng phải một chiếc răng hơn nữa còn có máu. - Ai? Tả Tiểu Long vô cùng tức giận mà quát lên: - Đừng giả thần giả quỷ, cút ra đây cho lão tử. Tả Tiểu Long còn chưa dứt lời thì đột nhiên có một bóng đen hướng về phía hắn lao tới. Bốp! Bóng đen nện xuống mặt đất chính là một nam nhân khôi ngô, nhìn thấy người này thì nhất thời sắc mặt của Tả Tiểu Long đại biến, người này đúng là thủ hạ của hắn, tên này hiện tại vốn là đang âm thầm giám thị Đường Thanh Thanh. - Mập mạp chết tiệt, giác ngộ của mày thật sự rất thấp a. Một tiếng uể oải vang lên, nương theo giọng nói này thì trong kho hàng đột nhiên lại xuất hiện nhiều hơn một người, người này chính là một thiếu niên bộ dạng khoảng mười sáu mười bảy tuổi.