Phía trước, ước chừng cách nàng khoảng mười m là một tên nam nhân gầy yếu đang cầm trên tay một khẩu súng lục, nhắm vào Đường Thanh Thanh. Nam nhân gầy yếu này ước chừng khoảng ba mươi tuổi, trên mặt của hắn có một vết sẹo làm cho người ta nhìn vào có cảm giác dữ tợn, mà ánh mắt của hắn thì vô cùng hung ác, trên người của hắn lại toát ra một cỗ sát khí nồng đậm. Loại sát khí này tuyệt đối là người từng giết qua rất nhiều người mà có, mà hiện giờ ánh mắt của hắn hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Thanh, giống như là chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi vậy. - Bỏ súng xuống, nếu không sẽ chết. Tên nam nhân mặt sẹo kia mở miệng, giọng nói vô cùng lãnh khốc không mang theo chút cảm tình nào. Một cảm giác sợ hãi không khỏi dâng lên từ trong lòng của Đường Thanh Thanh, đây là lần đầu tiên nàng thấy tội phạm chĩa súng về phía của mình. Thiếu chút nữa thì theo bản năng nàng đã bỏ súng xuống nhưng mà một giây sau, nàng nhớ lại cha của mình thì nàng liền cầm chặt lại khẩu súng lục ở trên tay. - Cha tôi ở đâu? Đường Thanh Thanh nhìn vào tên nam nhân mặt sẹo kia, nén giận mà hỏi. - Bỏ súng xuống, nếu không sẽ chết. Tên nam nhân mặt sẹo kia lại lập lại lời nói lúc nãy, nhưng mà lúc này thì giọng nói của hắn đã lạnh hơn, ánh mắt lại trở nên hung ác hơn. - Tôi muốn thấy cha của tôi. Tuy rằng Đường Thanh Thanh cảm giác được có một cỗ áp lực cực lớn nhưng mà nàng cũng không có buông súng ra, bởi vì nàng có cảm giác được nếu như nàng bỏ súng xuống thì đối phương sẽ giết nàng. - Lời của tao sẽ không nhắc lại lần thứ ba. Ngón tay của tên nam tử mặt sẹo kia liền từ từ bóp cò. - Cha tôi có ở nơi này hay không? Đường Thanh Thanh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhớ tới lời nói vừa rồi trong diện thoại của Tả Tiểu Long thì nàng không khỏi bắt đầu nghi ngờ, cái này căn bản chỉ là một cái bẫy. - Cô em cảnh sát, cha của cô hiện tại không có ở trong này, ở trong này chỉ có một vị ka ka mà thôi. Đúng vào lúc này, đột nhiên ở phía sau lưng của Đường Thanh Thanh truyền đến một giọng nói lạnh lùng: - Hảo hảo bồi tiếp ka ka thì ka ka sẽ bảo vệ cho cô em. Theo bản năng thì Đường Thanh Thanh quay đầu lại nhìn thoáng quá, nhất thời thì sắc mặt có chút tái nhợt, ở phía sau cách nàng bảy tám m thì có một tên nam nhân có dáng người thấp bé, tướng mạo đáng khinh đang cầm trên tay một khẩu súng lục, mà nòng của khẩu súng lục này đang chĩa về phía nàng. Lúc này, Đường Thanh Thanh cảm thấy xong rồi, nếu nói lúc nãy nàng đối mặt với tên nam nhân mặt sẹo kia thì nàng còn có thể tính kế được nhưng mà hiện tại, dưới hai nòng súng chĩa vào người như thế này thì nàng cũng đành bó tay. - Đại ca, cô nàng này cũng có bộ dạng thật ngon, dáng người lại rất tốt, các huynh đệ cũng đã nín lâu rồi, hay dùng nàng để thưởng cho mọi người đi, cứ như vậy mà giết nàng ta thì cũng có chút lãng phí. Tên nam tử đáng khinh này lại mở miệng nói chuyện, bất quá lúc này người mà hắn nói cũng không phải là Đường Thanh Thanh mà là tên nam nhân mặt sẹo kia. Tên nam tử đáng khinh này một bên nói chuyện, một bên ánh mắt của hắn liền quét trên người của Đường Thanh Thanh, ánh mắt hiện lên những tia dục vọng. - Các ông là ai? Đường Thanh Thanh nhịn không được mà hỏi, chỉ riêng về hai cây súng này thôi thì Đường Thanh Thanh nàng cũng có thể xác định rằng hai người này tuyệt đối không phải là những tên tội phạm đơn giản. - Cô em cảnh sát, đừng hỏi ka ka là ai, hiện tại thì hãy thành thành thật thật mà nghe lời của ka ka, bỏ súng xuống đi rồi tự lấy còng còng tay mình lại, sao đó thì ka ka sẽ có cách bảo vệ cho cô em. Nếu không thì trên khuôn mặt xinh đẹp của cô em sẽ có thêm một viên đạn nữa đấy. Tên nam tử đáng khinh kia không nhanh không chậm nói. - Tao đếm đến ba. Tên nam nhân mặt sẹo kia lại mở miệng, giọng nói vô cùng lãnh khốc: - Hoặc là làm theo, hoặc là chết. - Ba. Tên nam nhân mặt sẹo bắt đầu đếm ngược, rõ ràng là hắn cũng không còn kiên nhẫn nữa rồi, nếu không phải lo lắng tiếng súng sẽ kinh động đến người khác thì hắn sớm đã nổ súng rồi. - Cô em, không cần nghi ngờ lời nói của đại ka của ka, người chết ở dưới súng của hắn thì cũng không ít đâu. Tên nam tử đáng khinh kia còn nói thêm: - Sớm bỏ súng xuống mọt chút đi, ka ka sẽ cho cô em biết thế nào là niềm vui chân chính khi làm một người nữ nhân, nhất định cô em sẽ không hối hận đâu. Thân thể của Đường Thanh Thanh căng cứng lên, trong lòng vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay của nàng đã ứa ra mồ hôi. Nàng cảm thấy mình không thể cầm nổi khẩu súng này nữa nhưng mà nàng vẫn cố gắng cầm chặt bởi vì nàng biết nàng không thể buông súng xuống được. Nàng cảm thấy được nếu bây giờ buông súng ra thì nàng vẫn còn cơ hội để sống nhưng mà kết quả của nàng nhất định sẽ thảm hơn so với chết. - Hai. Tên nam nhân mặt sẹo kia lại hô lên, giống như là búa tạ đập vào trong lồng ngực của Đường Thanh Thanh vậy. Trong không khí, tràn ngập áp lực, Đường Thanh Thanh có cảm giác hít thở không thông, áp lực vô cùng lớn khiến nàng suýt chút nữa là không thở nổi. Đột nhiên hình ảnh người cha của nàng hiện ra trong đầu của nàng nhưng mà một giây sau đó thì trong đầu của nàng lại hiện lên hình ảnh của một thiếu nhiên người này chính là Đường Kim. - Như thế nào mà tiểu đệ còn chưa tới? Đột nhiên Đường Thanh Thanh nhớ đến chuyên này, Đường Kim nói rằng hắn sẽ luôn đi theo nàng, chẳng lẽ hắn lừa nàng sao? Hoặc giả là, kỳ thật thì hắn đã đến đây rồi nhưng mà không dám xuất hiện? Dưới tình huống như thế này thì Đường Kim không xuất hiện cũng là một điều rất bình thường, Đường Thanh Thanh có thể hiểu được cảm giác của Đường Kim, mặc dù là như thế nhưng mà trong lòng nàng cũng có đôi chút thất vọng. Sắc mặt của tên nam nhân mặt sẹo âm trầm như nước, còn tên nam tử đáng kinh kia thì ánh mắt của hắn lộ ra vẻ khẩn trương nhìn và Đường Thanh Thanh, giờ phút này thì trong tòa nhà này vô cùng yên tĩnh, thẳng cho đến khi tiếng hô của tên nam tử mặt sẹo kia vang lên: - Một. Dường như trong cùng một lúc, đột nhiên Đường Thanh Thanh động, trên thực tế thì nàng luôn luôn nhìn chằm chằm vào miệng của tên nam nhân mặt sẹo kia, khi miệng của hắn vừa mở ra, giọng nói của hắn còn chưa vang lên thì nàng liền bắt đầu hành động. Đường Thanh Thanh đột nhiên ngã người xuống mặt đất, đồng thời giơ súng lên rồi bắn. Pằng.. Pằng! Tiếng súng vang lên. Tiếng súng lọt vào tai, đầu óc của Đường Thanh Thanh liền trống rỗng, trong nháy mắt thì nàng không còn cảm giác hy vọng gì nữa bởi vì nàng còn chưa kịp bóp cò. Trong đầu nàng liền hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng mà dường như bây giờ nàng cũng không muốn nghĩ đến những điều này ấy. Lúc này đây, nàng cảm thấy được thoát khỏi đây là một việc vô cùng khó khăn. - A.. - A.. Nhưng mà vào lúc này đây thì dường như cùng một lúc, hai tiếng thét thảm liền vang vào trong tai của Đường Thanh Thanh. Nghe được hai tiếng hét thảm này thì khiến cho Đường Thanh Thanh thanh tỉnh hơn một chút, theo bản năng thì nàng nhìn về phía trước, nhất thời thì đơ như cây cơ… này, điều này làm sao lại có thể? Tên nam nhân mặt sẹo cùng với tên nam tử đáng khinh kia cùng đã nằm trên mặt đất, mà trên mi tâm của bọn chúng còn có một dấu đạn, máu đang ở chỗ đấy phun ra. Sinh tử ngay trong chớp mắt, Đường Thanh Thanh tìm được đường sống trong chỗ chết, nhất thời có chút ngẩn người, tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt làm nàng cảm thấy khó tin, nhìn qua tưạ hồ viên đạn hai người kia vừa khéo bắn trúng đối phương, nhưng mà cũng quá trùng hợp đi? Ngay khi Đường Thanh Thanh ngẩn người ra thì trong tầm mắt của nàng lại xuất hiện mấy tên nam nhân, trên tay của bọn hắn đều cầm súng, dường như cùng một lúc bọn hắn liền bắn về phía nàng. Pằng.. Pằng.. Pằng.. Mấy viên đạn cùng nhau hướng về phía Đường Thanh Thanh mà bay tới!