Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 62 : Tôi không phải là tiểu la lỵ
Hai mắt của Tiểu Đậu Nha mở to ra nhìn vào Đường Kim, đôi mắt kia của nàng vốn trở nên lớn hơn, nhìn qua thêm có phần đáng yên hơn:
- Anh Đường Tinh, ngay cả Đỗ Kiến Phi mà anh cũng không biết sao? Lúc hắn học trung học cùng với chúng ta thì thành tích của người này luôn luôn rất tốt đó.
- Chưa từng nghe qua.
Đối với cái tên này thì quả thật Đường Kim không có ấn tượng gì.
- Được rồi, anh Đường Tinh, dường như là Đỗ Kiến Phi đang nằm ở bệnh viện, chúng ta có đến thăm người này không?
Tiểu Đậu Nha hỏi.
- Tôi không quen không biết hắn, tại sao phải đến thăm hắn đây?
Hiển nhiên là đối với việc này thì Đường Kim cũng không bằng lòng.
- Nhưng mà, anh Đường Tinh, chúng ta là đồng hương a, lúc học cấp hai thì vẫn là bạn học, trường học của chúng ta chỉ có bốn người học ở đây, chúng ta không phải là cần phải chiếu cố cho nhau sao?
Tiểu Đậu Nha có chút khó hiểu nhìn vào Đường Kim, ở nàng xem ra, đồng hương đang nằm viện, thì cần phải đi ghé qua thăm một chút.
Nhưng mà suy nghĩ của Đường Kim lại không giống với suy nghĩ của Tiểu Đậu Nha, hắn và Tiểu Đậu Nha đều đến từ huyện Cát Dương đến thành phố Ninh Sơn này, ở đó Cát Dương đó chỉ có một trường trung học tên là Thanh Thủy, đây cũng chính là trường cấp hai của Đường Kim. Đường Kim ở trường Thanh Thủy này học một năm, hơn nữa hắn ở trong trường Thanh Thủy này hắn cũng không có quen biết nhiều người cho lắm, nhiều nhất cũng chỉ là quen tầm mười người mà Tiểu Đậu Nha là một trong số những người đó. Nếu như Tiểu Đậu Nha nằm ở bệnh viện thì hắn tự nhiên là vào thăm nàng nhưng mà Đỗ Kiến Phi người này, không có ấn tượng gì đối với hắn cho nên tự nhiên hắn cũng không có tâm tình đến bệnh viện.
- Anh Đường Tinh, anh hãy cùng đi với em đi.
Thấy Đường Kim không nói lời này thì Tiểu Đậu Nha bắt đầu năn nỉ.
Nhìn thấy cặp mắt to tràn đầy vẻ chờ mong của Tiểu Đậu Nha thì vốn Đường Kim muốn từ chối nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý:
- Được rồi, tôi đi với cô.
Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Sơn.
Trong một phòng bệnh có bốn giường, mỗi người đều nằm trên một giường, trong đó có một học sinh đang nằm, đây là một thiếu niên có làn da ngăm đen khỏe mạnh, trên đầu của hắn có quấn lấy băng, mà hắn đang căm tức nhìn vào ba người trước mặt.
Trên người của ba người này cũng có thương tính, trong đó một tên hai má sưng đỏ, bất quá so ra mà nói thì hắn là người bị thương nhẹ nhất bởi vì một người thì trên mũi của dán một miếng gạc, còn người còn lại thì thiếu đi một cái răng cửa.
- Đỗ Kiến Phi, con mja mày lại có thể dám đánh lại, lão tử nói cho mày biết, mày chết chắc rồi.
Nam sinh bị thương nhẹ nhất liền hung hăng trừng mắt nhìn vào thiếu niên ngăm đen kia.
- Trần Quân, mày muốn đánh nhau thì lúc nào tao cũng sẵn lòng, đừng tưởng chúng mày nhiều người như thế thì tao sẽ sợ.
Thiếu niên ngăm đen kia cũng tỏ ra không chút yếu thế.
- Mày nghĩ rằng chúng tao nhiều người sao?
Trần Quân cười lạnh một tiếng:
- Thật là một tên hai lúa, không có hiểu biết, lão tử muốn giết mày thì chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Đỗ Kiến Phi bỗng đứng lên, hướng phía trước đi tới từng bước, căm tức nhìn vào Trần Quân:
- Mày thử nói thêm một tiếng hai lúa thử xem?
Đối với xưng hô hai lúa này thì Đỗ Kiến Phi vô cũng mẫn cản, học từ tiểu học đến cấp hai thì thành tích của hắn luôn luôn xếp ở vị trí thứ nhất, chính vì thế mà hắn luôn được các giáo viên ở trường khen ngợi. Trong thời gian học ở cấp hai thì hắn đã lấy được danh hiệu đệ nhất ở Cát Dương, thi vào Ninh Sơn Nhị Trung thì hắn còn thi được điểm rất cao, thậm chí hắn còn được huyện trưởng huyện Cát Dương đích thân đến thăm hỏi. Hắn cũng chính là một nhân vật phong vân ở huyện Cát Dương.
Nhưng mà từ sau khi Ninh Sơn Nhị Trung này thì hắn phát hiện ra bản thân mình chẳng những không có phong quang nữa, hơn nữa còn là bị rơi thẳng xuống đáy cốc, hắn dường như cảm thấy được mỗi ngày đều có người kỳ thị đối với hắn. Bởi vì hắn đến từ nông thôn, bởi vì hắn xuất thân bần hàn, bởi vì cách ăn mặc của hắn quê mùa.
Loại tương phản thật lớn này làm cho trong lòng của Đỗ Kiến Phi nghẹn tức, cũng may là trong lớp của hắn ngoài những người kỳ thị hắn ra thì cũng có những người bạn quan tâm với hắn cho nên đối với bình thường thì hắn cũng tỏ ra thân thiện với các bạn học ở trong lớp. Nhưng mà Trần Quân lại không giống như vậy, cũng bởi vì chuyện phát sinh vào sáng hôm qua, Đỗ Kiến Phi cùng hoa khôi của lớp hắn nói một câu, vì thế ngay khi tiết học kết thúc, khi Đỗ Kiến Phi đi vào WC thì Trần Quan liền mang theo hai người khác đi vào theo. Sau đó liền mở miệng vũ nhục Đỗ Kiến Phi là hai lúa, đồng thời cảnh cáo hắn cách xa hoa khôi của lớp một chút. ,Đỗ Kiến Phi sớm đã nín nhịn một cỗ hỏa khí, lúc này nghe được Trần Quân nói như thế thì cơ giận dữ liền bùng nổ hắn liền cùng với ba người Trần Quân đánh nhau một trận. Cuối cùng thì đầu của hắn bị đập một cái, mà ba người Trần Quân cũng không chiếm được tiện nghi lớn, luận về đánh nhau thì kỳ thật khí lực của Đỗ Kiến Phi cũng khá lớn, so với ba người Trần Quân thì hắn lại lành nghề hơn.
Mà bây giờ nghe được Trần Quân gọi mình là hai lúa nữa thì Đỗ Kiến Phi tự nhiên sẽ càng thêm tức giận, hắn lạnh lùng nhìn vào Trần Quân một cái:
- Mày còn nói thêm một từ hai lúa thì tao sẽ vả vào miệng mày để miệng của mày sạch sẽ hơn.
- Hô Hô, thằng nào mà có khẩu khí lớn như thế, muốn đánh biểu đệ của tao à?
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra một tên nam tử nhỏ gầy cao khoảng mét sáu từ từ đi vào.
Tên nam tử nhỏ gầy này liền quét mắt nhìn bốn người trong phòng bệnh, ánh mắt dừng ở trên người Trần Quân khoảng một giây sau đó liền nhìn vào trên người Đỗ Kiến Phi.
- Chính là tiểu tử mày sao?Ánh mắt của nam tử nhỏ gầy kia hung ác hỏi.
- Là tao thì sao?
Đỗ Kiến Phi cũng tỏ ra không kém. Tên nam tử nhỏ gầy này mới xuất hiện thì chẳng biết tại sao lại tạo ra cho hắn một áp lực rất lớn.
Tên nam tử nhỏ gầy kia cười lạnh một tiếng, thân thể giống như là như thỏ vậy chạy nhanh về phía Đỗ Kiến Phi sau đó một quyền liền hung hăng được vung ra.
- A!
Đỗ Kiến Phi đau kêu một tiếng, nhất thời miệng đầy máu tươi, hắn dùng tay sờ lên thì thấy trong tay của mình có một cái răng rơi ra.
Đỗ Kiến Phi giận dữ, đột nhiên một quyền hướng tên nam tử nhỏ gầy kia nện tới.
Tên nam tử nhỏ gầy kia khẽ cúi đầu xuống, làm cho một quyền này của Đỗ Kiến Phi thất bại sau đó tên nam tử nhỏ gầy kia liền hung hăng nện một quyền vào bụng của Đỗ Kiến Phi.
- A!
Đỗ Kiến Phi kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng ngã trên mặt đất.
- Chỉ bằng mày mà dám động thủ với tao sao?
Tên nam tử nhỏ gầy kia hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu nhìn sang Trần Quân:
- Biểu đệ, mày muốn xử lý tên tiểu tử này thế nào?
- Anh họ, tên tiểu tử này không phải là muốn đánh gãy răng của em sao? Trước tiên anh hãy đánh rụng răng của tên tiểu tử này rồi nói sau.
Trần Quân có chút hưng phấn.
- Được.
Tên nam tử nhỏ gầy kia lên tiếng, rồi nhấc chân lên, muốn giẫm vào miệng của Đỗ Kiến Phi.
- Dừng tay lại.
Một tiếng thét chói tai đột nhiên từ cửa truyền đến khiến cho tên nam tử nhỏ gầy này ngạc nhiên, sau đó theo bản năng hắn liền thu chân lại rồi nhìn về phía cửa phòng bệnh, hắn vốn tưởng rằng giọng nói này của là y tá hay bác sĩ gì đó nhưng lúc này đập vào mắt hắn chính là một nữ sinh mặc đồng phục.
- Tiểu nha đầu, bớt quản chuyện của người khác đi.
Tên nam tử nhỏ gầy này hung hăng liếc mắt nhìn nữ sinh kia một cái.
- Cậu ta là đồng hương của tôi, các người không thể đánh cậu ấy nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Nữ sinh này đúng là Tiểu Đậu Nha, nàng vừa đến thì liền thấy một màn như vậy cho nên lên tiếng ngăn cản.
- Đồng hương a? Tao xem là già trước tuổi rồi.
Đột nhiên trong mắt của tên nam tử nhỏ gầy này xuất hiện một đạo dị sắc:
- Mày không muốn hắn bị ăn đòn đúng không? Được rồi, mày vào đây, chúng ta sẽ hảo hảo tâm sự, tao thích nhất là cũng những tiểu la lỵ đáng yêu như mày nói chuyện phiếm.
- Anh, anh muốn làm gì?
Tiểu Đậu Nha lui về sau từng bước:
- Tôi, tôi không phải là tiểu la lỵ, năm nay tôi đã mười tuổi rồi.
Nam nhân đột nhiên đi về phía cửa phòng bệnh sau đó nắm lấy tay của Tiểu Đậu Nha rồi kéo vào. Sau đó hắn liền đóng cửa phòng bệnh lại, đem nàng quăng vào bên trong, cuối cùng quay đầu lại nhìn vào Tiểu Đậu Nha, trên mặt bắt đầu hiện lên những tia tà ác.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
501 chương
18 chương
120 chương
27 chương
60 chương